Khi đoàn người tiếp tục đi lên, những lầu các, tháp cao, cửa hàng, đường phố trong thành đều phủi bụi, trông rất tiêu điều xác xơ.
“Dù có là phong hoa tuyệt đại thì vẫn không thoát khỏi sự ăn mòn của thời gian...”, Tần Ninh khẽ thở dài một cái rồi tiếp tục đi lên. Cuối cùng, khi đi đến phần cuối của con đường, một tòa cung điện xuất hiện trước mặt mọi người.
Cung điện có bậc thang được chế tạo từ ngọc thạch, cho dù phong cảnh xung quanh nhìn rất xưa cũ nhưng bậc thang này lại trông mới tinh.
Từng bậc thang hướng lên bầu trời.
Trên đỉnh đài cao có một đại điện đứng sừng sững.
Cung Thanh Đế!
Lúc này, đám người lần lượt đi lên bậc thang, nhìn quanh thì thấy nơi nào cũng uy nghiêm vô cùng!
“Chính là nơi này...”, Lý Huyền Đạo đi lên trước.
Mấy người Tần Ninh cũng đi theo sau, Lý Huyền Đạo đến trước cung điện, mở cửa ra.
Sau đó là một đại điện.
Hai bên đại điện có tám cái trụ bằng ngọc thạch chống đỡ bên trong.
Đỉnh đầu là châu báu được khảm nạm, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, dưới chân là những tảng đá lớn liền nhau, hoa văn rõ ràng, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Bên trong điện, ở nơi sâu có một cái ghế xếp đen như mực, giống như nó vốn phải đứng ở đó vậy.
Ngoài ra thì cũng chẳng còn gì khác.
“Đây chính là đại điện của cung Thanh Đế, phía sau còn một cung điện khác nữa nhưng không có gì đặc biệt, mọi người đều đã điều tra nhưng không phát hiện gì”.
Lý Huyền Đạo bất đắc dĩ nói: “Con luôn cảm thấy là có gì đó khác biệt, thế nhưng không thể nhìn ra được là chỗ nào khác”.
Nghe vậy, Tần Ninh không nói thêm gì mà chỉ quan sát bốn phía.
Những người khác cũng lần lượt tản ra.
Ôn Hiến Chi, Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng quan sát xung quanh.
Tần Ninh đứng ở trong đại điện, bình tĩnh nhìn quanh.
“Lui ra ngoài trước đi!”
Thật lâu sau, Tần Ninh mới nói.
Mọi người lần lượt rời khỏi.
Hiển nhiên là Tần Ninh phát hiện ra cái gì đó.
Bên ngoài đại điện, Lý Huyền Đạo giữ chặt Dương Thanh Vân lại, nói: “Đại sư huynh, lúc trước phát sinh chuyện gì vậy, huynh nói cho ta nghe với”.