Nói rồi, Tần Ninh nắm tay lại, từng trận văn ngưng tụ trong cơ thể, mỗi một trận văn ngưng tụ ra đều đẹp như tranh vẽ, khuếch tán ra bốn phía.
Mà ngay sau đó, bên ngoài đại điện sau lưng đám người, trên đỉnh đại điện có từng luồng ánh sáng phóng lên tận trời.
"Trận văn thiên trận dẫn động trận văn tiên trận!"
Chiêm Ngưng Tuyết nói một câu.
Mỗi một giai đoạn trận pháp sư ngưng tụ ra trận văn đều không giống nhau, điều này cũng có liên quan đến thực lực của trận pháp sư.
Cấp bậc trận văn thiên trận chắc chắn sẽ có chênh lệch cực lớn so với cấp bậc trận văn tiên trận.
Thế nhưng Tần Ninh lại có thể lấy trận văn thiên trận để tạo ra trận văn tiên trận.
Tần Ninh mở miệng nói: "Trong đạo trận pháp, trăm sông đổ về một biển, học tập không phải là người bên ngoài dạy cái gì, mình sẽ lĩnh ngộ cái đó, mà là có thể lĩnh ngộ cả được thứ mà người bên ngoài không dạy bảo!"
Giờ phút này, Tần Ninh khởi động từng trận văn, dần dần, xung quanh đại điện trăm trượng, cộng thêm cả những ngọn núi cao đều bị một lồng ánh sáng ngũ sắc bao lại.
Không lâu sau, những Phúc Thi Trùng kia đã lao thẳng tới.
Ầm ầm ầm... Từng con Phúc Thi Trùng lao vào trước màn sáng, cả người nổ tung, hóa thành huyết thủy màu đen rồi bị màn sáng dần dần thanh trừ.
Thế nhưng đứng ở đỉnh núi nhìn một màn này vẫn cảm thấy rất buồn nôn... Mà khi từng con Phúc Thi Trùng lần lượt chết đi, trong đó cũng có không ít võ giả dưới cảnh giới thất biến bị độc vật trực tiếp hóa thành nước mủ.
Phía dưới thất biến có thể giết đám Phúc Thi Trùng này, nhưng đúng là không có cách nào ngăn cản sương độc sau khi đám Phúc Thi Trùng chết đi nổ tung xâm nhập.
Mà một vài võ giả cảnh giới thất biến, bát biến, cửu biến đối mặt với số lượng lớn Phúc Thi Trùng như thế cũng khó mà ngăn cản, thỉnh thoảng vẫn có người chết đi.
Xung quanh toàn bộ đỉnh núi, tất cả đều là Phúc Thi Trùng lít nha lít nhít cứ như ngàn vạn nét gạch khiến lòng người rét lạnh.
Mà đúng lúc này, trận pháp trên không bị mở ra một lỗ hổng, một bóng người rơi xuống trên một cây cổ thụ trước đại điện, đứng chắp tay ở nơi đó không nói một lời.
Tần Ninh nhìn người kia, cười tủm tỉm nói: "Phục Vân, ngươi đường đường là Hư Tiên, lại không sợ đám Phúc Thi Trùng, ngươi trốn vào đây làm gì?"
Tuy nói đám Phúc Thi Trùng chỉ có uy hiếp với cấp bậc Biến Cảnh, nhưng trên cơ bản thập biến, thập nhất biến, thập nhị biến còn không sợ, đến Hư Tiên thì lại càng không sợ.
Phục Vân đứng chắp tay trên ngọn cây, nhìn ra ngoài trận, đưa lưng về phía đám người nói: "Ta thích!"
"Đánh mệt mỏi, đứng ở chỗ này nghỉ ngơi một chút không được à?"
Nhìn thấy dáng vẻ này của Phục Vân, Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo đều không nhịn được nhìn về phía Trần Nhất Mặc.
Tên này quả thực giống y như Trần Nhất Mặc! Trần Nhất Mặc trông còn giống đệ tử của Phục Vân hơn! Điệu bộ này không thể nói là rất giống, mà đơn giản chính là giống nhau như đúc.
Tần Ninh cười ha hả nói: "Trước kia ngươi vẫn luôn hò hét muốn giết ta, bây giờ lại đứng trước mặt ta như vậy thôi ư?"
Cơ thể Phục Vân khẽ run lên, nói: "Đùa thôi".
"...", Phúc Thi Trùng cứ như vô cùng vô tận xuất hiện từ chỗ sâu, lan tràn lướt qua Chiết Nhàn Cung, từng vị võ giả Biến Cảnh phía dưới thất biến đều bỏ mình.
Dưới sự lan tràn kinh khủng này, cho dù là cường giả cảnh giới thập biến, thập nhất biến, thập nhị biến cũng có chút chật vật.