“Ta muốn ngươi truyền đạt cái gì, với trí thông minh của ngươi chắc cũng đã hiểu, ngươi truyền đạt đến nơi chưa?”
Nghe vậy, Võ Sơn Lãnh ngẩng đầu chắp tay nói: “Khởi bẩm Cuồng Đế đại nhân, là Võ gia chúng tiểu nhân hồ đồ, muốn tự lập sơn môn. Không có đại nhân, đại nhân Diệp Nam Hiên thì mất tích, cho nên chúng tiểu nhân mới sinh lòng xấu xa”.
“Lần này có đại nhân trở về, cho Võ gia cơ hội, cho nên mọi chuyện tuyệt đối sẽ không xảy ra”.
“Tỉ thí Đại Võ Tài vẫn sẽ là Đại Võ Tài, Võ gia sẽ không cho phép bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh”.
“Đây cũng là ý của lão tổ Võ Hi ạ!”
Võ Sơn Lãnh vội vàng nói: “Vì lão tổ Võ Hi và các đường chủ khác dạo này đang bộn bề nhiều việc liên quan đến Đại Võ Tài, cho nên không thể tới gặp mặt đại nhân”.
“Hơn nữa Ma tộc cũng đã để lộ vết tích, lão tổ Võ Hi lo rằng nếu gặp đại nhân bây giờ thì sẽ khiến đại nhân gặp nguy hiểm”.
“Lão tổ Võ Hi nhờ tiểu nhân thay mặt nhận tội, sau khi Đại Võ Tài kết thúc, lão tổ Võ Hi sẽ đích thân tới gặp mặt đại nhân, chịu đòn nhận tội”.
Nghe vậy, Tần Ninh khẽ nhếch miệng, tóc dài tung bay theo gió, vẫn đứng chắp tay nhìn về nơi xa như thế.
“Ừ, ta biết rồi!”
Võ Sơn Lãnh lại nói: “Mặt khác, lão tổ Võ Hi cũng nói, hiện nay thân phận của đại nhân là bí mật, vừa hay có thể quan sát Đại Võ Tài. Sau khi tỉ thí kết thúc, đại nhân cũng có thể cho các hậu bối một vài lời khuyên, đồng thời cho chúng tiểu nhân những ý kiến khác, coi như đại nhân đang trải nghiệm một thân phận mới!”
“Ta hiểu rồi!”
Tần Ninh phất tay: “Đã lâu ta chưa về lại Võ Môn, cho nên sẽ tự do đi lại quan sát, các ngươi cứ làm việc của mình đi!”
“Rõ!”
Bóng dáng Võ Sơn Lãnh dần dần biến mất.
Sau đó, lại có một người đi ra từ trong bóng tối.
Chính là Phong Vô Tình.
“Ngươi tin không?”
Phong Vô Tình hỏi.
“Ngươi tin không?”, Tần Ninh hỏi ngược lại.
Phong Vô Tình lắc đầu.
“Đáy lòng ta đương nhiên là muốn tin, nhưng...”, nói đến đây, Tần Ninh hơi ngừng lại: “Phải chờ xem mấy ngày nữa mới biết có đáng tin hay không...”
“Ngươi đã cho họ một cơ hội rồi!”, Phong Vô Tình nói xong thì quay người rời đi.
Chân núi đen kịt một mảng, Tần Ninh nhìn ánh sáng đen ngòm đó, chỉ thấy lòng người còn đen hơn cả bóng đêm...
Một đêm qua đi, ngày hôm sau, mặt trời lên cao.
Tần Ninh tỉnh lại, đến ban công, nhìn xuống dưới.