Ba vị đệ tử của Trần Nhất Mặc.
Dịch Hàn Ngọc, tông chủ Cửu Nguyên đan tông.
Duẫn Khả Vi, hội trưởng Cửu Nguyên thương hội.
Cơ Thi Dao…Nhập môn muộn nhất, thời gian được dạy dỗ cũng ngắn nhất, nhưng lại chính là người đứng sau Đan Đỉnh môn.
Trên thực tế, những thứ này đều là do năm đó Trần Nhất Mặc để lại.
Ba vị đệ tử đều si mê đan thuật, đối với những cái này cũng không quá quan tâm.
Chẳng qua đây đều là của cải mà sư tôn để lại, cho dù là như thế nào cũng phải bảo vệ.
Hai người một đường tiến sâu bên trong Cửu Nguyên đan tông.
Cuối cùng, đi vào trung tâm của những ngọn núi cao.
Dãy núi ở đây, trên từng ngọn núi đều có thác nước chảy xuống, âm thanh ào ào đinh tai nhức óc.
Mà đi sâu vào bên trong, sau khi tiến vào từng vùng sơn cốc, âm thanh thác nước càng ngày càng nhỏ dần cho đến cuối cùng thì biến mất không thấy đâu.
Xuất hiện trước mắt là một vùng sơn cốc rộng lớn.
Phía trước sơn cốc gieo trồng thảo dược, hoa cỏ, cây cối, mà bên trong là từng toà lầu các bằng gỗ được kiến tạo.
Nơi đây rất thưa người ở, gần như là không có người ở lại.
Từ Trọng Phi dừng lại, nói: “Sư thúc, con đi thông báo một tiếng”.
“Cút”.
Duẫn Khả Vi mắng: “Ta tới gặp Dịch Hàn Ngọc, còn cần phải thông báo sao?”
Từ Trọng Phi cười đến run run, không dám phản bác.
“Dịch Hàn Ngọc, ra đây”.
Duẫn Khả Vi đứng im tại chỗ, nhìn về phía trước nói.
Một tiếng gọi này.
Âm thanh vang vọng bên trong sơn cốc.
Chỉ là không bao lâu sau đã khôi phục lại sự yên tĩnh.
“Ha, cái tên Dịch Hàn Ngọc này…”
“Sư đệ, làm gì đấy?”
Duẫn Khả Vi vừa mới chuẩn bị há miệng thì một bóng người đã xuất hiện trước mặt.
Đó là một người đàn ông mặc áo dài màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng, nhìn qua vô cùng dịu dàng tuấn tú, nhưng lại có sức hút khiến người ta vừa nhìn đã bị hãm sâu vào trong đó, rồi lại không nhịn được mà muốn liếc mắt nhìn thêm một cái nữa.
Một người đàn ông tuyệt vời.
Hơn nữa, người này chỉ có dáng vẻ hơn hai mươi tuổi, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự thâm sâu khiến cho kẻ khác mê muội…
“Huynh làm ta sợ muốn nhảy dựng lên”.