Hơn nữa bộ Long Cốt kia còn đang chuyển động!
Ba người Đồ Vạn Sơn, Hoắc Thiên Mệnh và Lý Hoành Trung hai chân như nhũn ra.
Long Cốt!
Đây chính là Long Cốt!
Thần Long chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, vẫn chưa có ai được nhìn thấy tận mắt.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một bộ Long Cốt sống!
“Tần Ninh, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Long Cốt xuất hiện, nổi trên bề mặt dung nham.
Trong không gian địa ngục to lớn lúc này bỗng xuất hiện một loại khí tức tĩnh mịch vô cùng.
Cùng lúc đó, ba thân ảnh phi thân nhảy lên trên thân Long Cốt.
Tiếng ầm ầm vẫn vang lên liên tục.
Dung nham bên trên Long Cốt lúc này cũng dâng lên.
Nháy mắt, Long Cốt bỗng biến thành một con rồng dung nham khổng lồ.
Trên đỉnh đầu của con rồng dung nham to lớn có ba thân ảnh đứng vững.
“Xem ra các ngươi vì muốn giết ta mà đã bỏ ra không ít tâm tư nhỉ”.
Tần Ninh nhìn về phía trước.
“Lại gọi Long Cốt ở nơi đây thức tỉnh, nhân cơ hội này giết ta?”
“Ta vậy mà đã coi thường người Thiên Đế các bọn ngươi rồi!”
“Tần Ninh, vì để giết được ngươi, Thiên Đế các chúng ta nhất quyết sẽ không cho phép thất bại”.
Người đàn ông cầm đầu quát lên: “Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Rống rống...
Con rồng khổng lồ lúc này gào thét lao ra.
“Sư tổ, mau tránh đi!”
Thạch Cảm Đương lúc này quát lớn.
Xích sắt phía sau lúc này chỉ còn khoảng mấy chục sợi.
Nhanh lên, càng nhanh càng tốt!
“Nói mấy lời vô nghĩa đấy làm gì!”
Tần Ninh quay người quát lên: “Không thoát thân được thì ngươi sẽ biến thành nòng nọc nhỏ đấy!”
Vẻ mặt của Thạch Cảm Đương lúc này lo lắng không thôi, nhưng lại bất lực chẳng làm được gì.
Bây giờ cả người hắn ta trông chỉ như một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, mang theo vẻ thật thà đơn thuần.
“Chịu chết đi!”
Ba người áo đen dưới sự khống chế của vùng nham thạch Cự Long đã lao xuống.
Long trảo lúc này trực tiếp chụp về phía Tần Ninh.
Keng...
Tần Ninh vung kiếm cản lại.
Nhưng dường như chỉ trong chớp mắt, kiếm mang vỡ vụn, linh kiếm Long Cốt Nguyệt lúc này vỡ tan.
Cơ thể của Tần Ninh bây giờ loang lổ vết máu, máu tươi chảy ngược chảy xuôi.