Cô bé vừa thốt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Thiên Động Tiên vội vàng kéo Lăng Tiểu Phi đang ngồi trên người Tiểu Thanh, rồi nhẹ giọng nói: “Tiểu Phi, đừng nói năng bậy bạ, những kẻ này đều đến từ cường quốc đấy!”
“Cương quốc thì sao?”
Lăng Tiểu Phi trợn tròn mắt, cười hì hì nói: “Tần Ninh ca ca bảo là ở trong mắt huynh ấy, đế quốc, thượng quốc, cương quốc gì đó đều không đáng một đồng, ai không có mắt đến chọc thì cứ giết hết!”
Lăng Tiểu Phi học theo dáng vẻ của Tần Ninh, còn Tiểu Thanh thì hưng phấn lắc cái đuôi, vui mừng kêu mấy tiếng ò ọ.
Trái ngược với đó, Thiên Động Tiên lại vô cùng khổ sở.
Lăng Tiểu Phi và Tiểu Thanh đây là học theo cái tính không sợ trời không sợ đất của Tần Ninh rồi!
Nhưng bây giờ hắn không có ở đây.
Hơn nữa, cứ coi như Tần Ninh ở đây đi, đối tượng trêu chọc lần này không giống với các lần trước, bọn họ đến từ cương quốc, mà còn là ba cương quốc lớn đứng đầu ba mươi sáu cương quốc, trong đó đều có cường giả cảnh giới Thiên Nguyên trấn giữ.
Trên Cửu U đại lục, cảnh giới Thiên Nguyên là sự tồn tại khủng khiếp, có thể lấy một tay che trời.
“Thiên gia gia đừng sợ, đợi Tần Ninh ca ca trở lại, bọn họ sợ ngay thôi!”, Lăng Tiểu Phi ra dáng ông cụ non an ủi Thiên Động Tiên.
“Khà khà khà…”
Nghe thế, Hạng Tam Vương cười to.
“Xem ra, đúng là không biết thì không sợ, chỉ là một đứa nít ranh mà dám láo xược như vậy”.
“Vậy hôm nay phải dạy cho cô bé này một bài học rồi”, Sở Hằng Vương cũng cười cười nói.
Bọn họ không ngờ rằng bên trong một đế quốc Bắc Minh nhỏ nhoi này lại xuất hiện một kẻ không biết trời cao đất dày là gì.
Có vẻ như tên Tần Ninh hay ngang ngược phách lối kia cũng dạy cho người bên cạnh mình cái tính coi trời bằng vung, kiêu căng xấc láo, tự cao tự đại.
“Đã vậy thì, tất cả xông lên giết hết cho ta, hôm nay bổn vương phải giết cả thành này!”, lúc này, vẻ mặt Hạng Tam Vương lạnh lẽo, hắn ta quát to.
“Ngươi dám giết cả thành thì ta sẽ diệt cả nước, ngươi tin không?”
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói ôn hoà vang lên khiến tất cả mọi người đều dừng bước.
Ngươi dám giết cả thành thì ta sẽ diệt cả nước!
Đây đúng là một câu nói ngông cuồng!
Bọn họ chỉ thấy ở chỗ cửa thành có bốn bóng người đang tiến về phía trước.
Người cầm đầu là Tần Ninh, một trái một phải hai bên hắn là Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, sau lưng hai cô gái là một ông già áo xanh buông lỏng hai tay, sắc mặt bình tĩnh, thong dong đi theo.
“Tần Ninh ca ca!”