“Tu La điện và Huyết tông sợ hãi, nhưng Cửu Tinh các chúng ta thì không!”
“Võ Môn của ngươi cứng đối cứng với Cửu Tinh các chúng ta, cũng phải cẩn thận chính mình thua thiệt hoàn toàn!”
Nghe được những lời này, Tần Ninh đứng thẳng người, vỗ vỗ tay cười nói: “Ta rất thích người kiên cường giống như ngươi!”
“Hứa Minh Không, đừng nói là Cửu các chủ ngươi đến đây, hôm nay, cho dù Tinh Húc Huy tự mình đến, nói chuyện với Tần Ninh ta cũng cần phải khách khách khí khí, uy hiếp ta?
Ngươi là cái thá gì?
Huyền Đạo, vả miệng!”
Vút…Trong chớp mắt, Lý Huyền Đạo hóa thành tàn ảnh.
Bốp bốp! Hai tiếng tát vang dội vang lên.
Lúc này, chỉ thấy Lý Huyền Đạo trở về.
Thế nhưng trên mặt Hứa Minh Không cũng xuất hiện hai dấu bàn tay vô cùng rõ ràng.
Hai người đều là Thánh Đế, nhưng giữa Thánh Đế cũng tồn tại sự chênh lệch lớn.
Đây cũng là lý do vì sao hai người Huyết Tự Như và La Phong Tùng, cho dù tức giận đến nổ phổi cũng phải cắn răng chịu đựng.
Bọn họ không e ngại Tần Ninh, nhưng mà không thể không e ngại Lý Huyền Đạo đứng bên cạnh Tần Ninh.
“Ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi?”
Tần Ninh nhìn về phía Hứa Tẫn Tiên, cười nhạt nói: “Hoặc là thi đấu, hoặc là trực tiếp nhận thua, giao ra Thất Tinh cung, tặng cho Võ Môn của ta, hoặc là…để cho đồ nhi Huyền Đạo này của ta, trực tiếp cướp đi tính mạng của ngươi?
Ngươi xem nên làm thế nào?”
“Tần Ninh, ngươi thực sự phải làm như thế sao?”
Hứa Minh Không không nhịn được mà quát khẽ.
“Có hỏi ngươi sao?”
Tần Ninh thẳng thừng nói: “Lắm lời”.
Lần này, không cần Tần Ninh ra lệnh, thân hình Lý Huyền Đạo đã chợt loé, mặc dù Hứa Minh Không đã có chuẩn bị, thế nhưng mọi người chỉ nghe thấy hai tiếng bốp bốp, trên hai má của Hứa Minh Không lại xuất hiện hai dấu tay.
Hứa Minh Không có muốn nói gì cũng không dám mở miệng nữa.
Lắm lời?
Nói thêm nữa sẽ chỉ bị đánh cho mất mặt mà thôi.
Ánh mắt Tần Ninh vẫn luôn nhìn về phía Hứa Tẫn Tiên.
Trong lòng Hứa Tẫn Tiên cũng cảm thấy rụt rè.
Đánh?