"Phải đấy..."
Thanh Dương Hoa cười khổ: "Thiên chi kiêu tử của võ đạo mà, cái danh kiêu tử đó không phải đặt ra cho vui đâu..."
Đương nhiên hai người cũng là thiên tài khi có thể bước vào cảnh giới Chí Cao Đế Tôn, còn trở thành một trong những Chí Cao Đế Tôn mạnh nhất cả Cửu Nguyên Vực, nhưng thiên tài cũng chia cấp bậc.
"Cút!"
Giữa lúc đó, một tiếng gầm vang vọng giữa trời.
Tiếng ầm ầm liên hồi thình lình truyền đến.
Làn sóng năng lượng đáng sợ lan ra thật nhanh, khí tức khiến người ta hãi hùng chớp mắt đã giáng xuống.
Rầm, một bóng người rơi xuống.
Mặt đất tức thì rạn nứt, hàng ngàn hàng vạn kẽ nứt lan ra khắp nơi.
Lúc này, một bóng người mặc áo xanh giậm chân đáp xuống, thân hình không hề cao lớn nhưng lại vững chãi như núi.
Dịch Hàn Ngọc!
Đà La Khôn nằm dưới đất mặt mày tối sầm, khóe môi dính máu.
Đều là Cực Cảnh!
Nhưng ông ta lại thua Dịch Hàn Ngọc!
Chết tiệt!
Dịch Hàn Ngọc đứng trên trời, hờ hững nói: "Cửu Nguyên Vực không phải nơi Đà La Khôn nhà ngươi muốn làm gì thì làm!"
Một câu tuyên bố đầy dõng dạc.
Đà La Khôn không tài nào phản bác lại nổi.
"Ha ha..."
Nhưng đúng lúc này, không gian khẽ chấn động, một tiếng cười bỗng cất lên.
"Đà La Khôn, ngươi đúng là vô dụng mà, làm gì cũng không xong, ban một viên cực đan cho ngươi chỉ tổ phí của".
Sau lời châm biếm, một con thuyền thình lình xuất hiện giữa không trung.
Con thuyền ấy dài trăm trượng, cao hơn mười trượng, toàn thân có màu xanh thẫm như được chế tạo bởi sắt thép.
Nhưng con thuyền khổng lồ như thế lơ lửng ở độ cao trăm trượng mà vẫn thật vững vàng như đứng trên đất bằng vậy.
Một bóng người đang đứng tại boong thuyền.
Đó là một người thanh niên áo trắng, mái tóc dài phất phơ theo gió, khí thế độc đáo và mãnh liệt tạo cho người ta ấn tượng cao thâm khó lường.
Dịch Hàn Ngọc nhìn thanh niên mặc đồ trắng rồi đưa mắt về phía cây cờ lớn bay phần phật trên thuyền phía sau hắn ta.
Trên lá cờ khắc từ Nguyên!
Nhà họ Nguyên!
Nét mặt Dịch Hàn Ngọc trở nên âm trầm.