Nhìn thấy một đao kia Diệp Viên Viên không tránh cũng không né.
Lúc này trong lòng Cổ Sơn Hà cười nhạo.
Cổ Dung tuy chỉ là cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển nhưng một đao này có uy lực vô cùng bá đạo.
Thậm chí là cảnh giới Hóa Thần lục chuyển nếu như không đỡ cẩn thận cũng sẽ bị gãy cả hai tay.
Diệp Viên Viên khinh thường như vậy đương nhiên sẽ bị thiệt.
Đám người Lý Nhất Phàm và Kiếm Tiểu Minh lúc này đều nóng lòng.
Diệp Viên Viên chắc chắn mạnh hơn bọn họ nhưng Cổ Dung thì càng mạnh hơn.
Diệp Viên Viên thoái thác như vậy sẽ xảy ra vấn đề.
“Cũng chỉ là ngũ chuyển thôi...”
Diệp Viên Viên bây giờ hơi nhíu mày.
Đối thủ như này nàng thật sự không có hứng thú.
“Quá yếu...”
Diệp Viên Viên vừa nói xong, Cổ Dung gần như muốn ói ra máu.
Hắn ta thân là cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển mà lại bị nói là quá yếu.
“Đừng tưởng rằng là nữ nhân thì ta không dám hạ thủ!”
Cổ Dung hừ một tiếng, ánh đao màu máu chợt hiện chém xuống một đao.
Keng...
Bỗng chốc một tiếng keng vang lên.
Lưỡi đao lúc này rơi xuống.
Thế nhưng trong lúc đao rơi xuống tất cả mọi người đều sững sờ.
Lúc này hai ngón tay từ cánh tay ngọc ngà của Diệp Viên Viên nhẹ nhàng vươn ra nắm lấy lưỡi đao.
Giống như một tiểu thư danh gia vọng tộc dùng một đôi đũa nhẹ nhàng gắp một miếng rau vậy.
Diệp Viên Viên cứ như vậy mà đỡ lấy một đòn.
“Ngươi thật sự quá yếu!”
Diệp Viên Viên lắc đầu.
Một cước đá ra.
Xát...
Thân ảnh của Cổ Dung lúc này hóa thành một ngôi sao sáng, không biết bay về phương nào.
Một cái kẹp tay một cước đá ra như vậy đã giải quyết rồi sao?
Nhất thời, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều không có phản ứng.
Quá nhanh!
Kết thúc quá nhanh!