Nhưng đối với toàn bộ đại lục Vạn Thiên mà nói, hai thế lực lớn này cũng là bá chủ hàng đầu.
Lúc này, mấy vị tông chủ còn lại cũng hỏi các thuộc hạ.
“Hằng Nhi đâu?”
Phục Văn Ký lúc này không nhịn được cau mày nói.
“Mấy vị trưởng lão Lý Nguyên dẫn Thiếu tông chủ đi thăm dò nơi khác, vừa nãy đã gửi tin tức, bây giờ còn chưa trở về”.
Đại trưởng lão Tề Nguyên lúc này mở miệng nói.
“Đáng chết, còn không đi tìm mau”.
Trong lòng Phục Văn Ký có một dự cảm xấu chưa từng có.
Sớm không biến mất, muộn không biến mất, bây giờ không thấy.
Chỉ sợ xuất hiện điều bất trắc gì đó.
Chính vào lúc này, Tần Ninh đi ra.
Vạn Tử Hàng lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tần Ninh kiến thức phi phàm, có lẽ có thể mở được cửa này.
Tần Ninh đi tới trước cửa, nhìn cửa lớn thở một hơi.
Mấy tên này thật sự không động não rồi!
Cho dù đây là Vương Giả lưu lại, nhưng cũng không phải đóng lại cơ hội cho tất cả mọi người tiến vào.
Có lúc nhìn vào không phải thực lực.
Là trí khôn!
Tần Ninh lúc này đi lên phía trước.
Hai tay chậm rãi nâng lên.
Giữa lòng bàn tay ngưng tụ từng đường linh khí.
Linh khí kia hội tụ thành một đường ấn ký bàn tay.
Chưởng ấn lúc này ngày càng lớn, ngưng tụ cao đến mười mét, trong giây lát túm về phía cửa lớn.
“Mở!”
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Âm thanh cót két vang lên, cửa lớn chậm rãi mở ra.
Một mảng mờ tôi sau cửa.
Cửa được… mở rồi.
Lúc này tông chủ của ngũ đại tông môn sắc mặt khó coi.
Vừa rồi bọn họ tốn sức một hồi lâu đánh vào cửa chính, muốn đánh vỡ từ chính diện, nhưng cửa vẫn không nhúc nhích.
Mà Tần Ninh nhẹ nhàng kéo một cái, cửa liền mở ra.
Đây là phương pháp của bọn họ sai rồi.
Lúc này mấy người chỉ cảm thấy trên mặt không ánh sáng.
“Vào!”
Không biết là ai hô lên, đám người liền xông vào.
Vạn Tử Hàng lúc này sắc mặt cũng ngượng ngùng.
Quá mất mặt!
Lần sau tuyệt đối không ra tay nữa.
Để Tần Ninh ra tay trước cho đỡ mất mặt!
Lúc này ánh mắt Tần Ninh động một cái.
“Tần công tử, chúng ta...”
“Đi vào!”
Tần Ninh lúc này mở miệng, cười nhạt nói: “Trong đây có đồ tốt!”
Có đồ tốt?
Vạn Tử Hàng cũng không để ý đến mất mặt nữa.