“Uống máu của ta thì phải để lại mạng của ngươi!”
Tần Ninh quát khẽ một tiếng.
Nhất thời đại thụ kia ánh sáng nổi lên bốn phía, cành cây khắp trời lúc này run rẩy, hóa thành từng cây mây và dây leo quất về phía Tần Ninh.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh.
Bốn phía chùm tia sáng hóa thành kiếm sắc chém xuống.
Cây mây và dây leo lúc này tán loạn đầy đất.
Nhưng bốn phía từng đường cây mây và dây leo lại xuất hiện.
Giống như chém vô tận, giết không xong.
Tần Ninh mặt không biến sắc.
“Hôm nay ngươi chạy không thoát đâu”.
“Âm Vương không còn, cây ngươi uống không ít máu người? Nếu như thế quả Thiên Nguyên nói ít cũng phải mười mấy quả nhỉ?”
Đại thụ cũng không trả lời, ngược lại từng đường cây mây và dây leo điên cuồng quất tới.
“Cửu Linh Tinh Thần quyết, Hỏa Linh Chi Nguyên!”
Ầm…
Trong nháy mắt linh khí bốn phía nổi lên hóa thành ngọn lửa cháy mạnh.
Bổ sung thêm linh khí hỏa diệm không ngừng đốt cháy cây mây và dây leo.
“Hú…”
Một âm thanh chói tai vang lên.
Ánh sáng bắn ra bốn phía trên đất, cây mây và dây leo bị cháy thành ngọn lửa lớn hung hãn.
“Thế nào? Vẫn không muốn lộ nguyên hình sao?”
Tần Ninh lại mở miệng.
“Ngươi… là… ai…”
Âm thanh già nua đột nhiên vang lên.
Cùng lúc đó thân cây đại thụ kia bốc cháy đùng đùng.
Trong nháy mắt một đường ánh lửa phóng lên cao.
Trong hỏa hoạn, một thân ảnh chỉ cao hơn một mét từ từ xuất hiện.
Yên tĩnh đứng thẳng trong biển lửa.
Đó là một cái cây.
Cao hơn một mét, lá cây trên dưới toàn thân giống như lá liễu, cử động theo gió.
Nhìn kỹ lại giữa lá cây đó, từng quả mượt mà long lanh tỏa ra màu xanh biếc, cực kì động lòng người.
“Chỉ lớn vậy sao? Đây là cây thánh?”
Lúc này Cửu Anh mặt đầy khó tin.
Cổ thụ Thiên Nguyên này cao hơn một mét, quá khoa trương rồi?
Thật sự khiến người ta không dám tin.
Chỉ là quả kia… nhìn trông cũng ngon đấy!
“Mười bảy quả!”
Cửu Anh không nhịn được nói: “Tần gia nuốt tám quả đến cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, Cốc Tân Nguyệt nuốt bốn quả đến cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, ta còn có thể nuốt bốn quả đến cảnh giới Quy Nhất thất mạch”.
Lúc này Cốc Tân Nguyệt nhìn Cửu Anh hết lời để nói.
Tên nhãi này kế hoạch tốt thật.
Tần Ninh chỉ nói nuốt một quả tự thành một đường thiên mạch.
Nhưng chưa nói rốt cuộc có hạn mức tối đa không!
Lúc này Tần Ninh nhìn thấy dáng vẻ lột xác của cổ thụ Thiên Nguyên thì cười nói: “Đây mới là hình dáng thật của ngươi”.
“Ngươi… rốt cuộc… là ai?”
Cổ thụ Thiên Nguyên truyền đến từng đường ý niệm, âm thanh đứt quãng.
Giống như chưa từng giao lưu với con người nên có chút xa lạ.
“Ta là… người hái quả!”
Lời vừa dứt, khí tức trên người Tần Ninh bùng nổ.