Cổ Lăng! Đệ tử của đại sư Tân Vân.
Giờ phút này, Cổ Lăng lại nhìn về phía Trần Nhất Mặc, nhìn thấy hắn ta đã khôi phục thực lực, trong mắt Cổ Lăng phóng ra một luồng sát khí.
Tân Vân! Chi Tuyết! Cùng với một vị đan sư khác tên là Mộc Dã.
Ba người này, chính là Tam Đại Đan Đế tiếng tăm lừng lẫy trong Thượng Nguyên Thiên năm đó.
Thế nhưng, sau khi Tần Ninh xuất hiện, danh tiếng của ba vị đan đế này đã bị Tần Ninh che lấp.
Sau này, Tần Ninh tự xưng là Cửu Nguyên Đan Đế, trong Thượng Nguyên Thiên, mỗi một vị võ giả đều cảm thấy, có thể xứng với cái tên đan đế, chỉ có một mình Tần Ninh mà thôi.
Kết quả là, Chi Tuyết bà bà dẫn đầu gạt bỏ danh hiệu đan đế của mình.
Sau đó, đại sư Mộc Dã cũng làm như thế.
Tân Vân Đan Đế, cuối cùng cũng như thế.
Cho dù không muốn, cũng không thể không làm.
Nước miếng của người đời cũng đủ để dìm chết người khác.
Thế nhưng, bốn vạn năm qua, Tần Ninh không xuất đầu lộ diện, trong Thượng Nguyên Thiên, mọi người lại dần dần gọi tên của Tam Đại Đan Đế.
Chỉ là, bây giờ, Tần Ninh đã trở lại rồi! Cho nên hiện tại, cái danh xưng Tam Đại Đan Đế lại mang đến cảm giác lão hổ không ở trong núi, bầy khỉ xưng vương.
Bây giờ, Tần Ninh trở về, cũng có người nói như vậy.
Đối với chuyện này, Cổ Lăng phẫn nộ.
Sư tôn Tân Vân, tuyệt đối xứng đáng với danh hiệu đan đế! Người đời xem thường sư tôn, đều là bởi vì Tần Ninh, vì cái vị Cửu Nguyên Đan Đế này.
Một khi đã như vậy, hắn ta sẽ đánh bại Trần Nhất Mặc, vì danh tiếng của sư tôn mình! Đệ tử của Tần Ninh, không bằng đệ tử của Tân Vân, điều này đã đủ để vẽ nên một vệt đen trên tên tuổi của Cửu Nguyên Đan Đế! Giờ phút này, Trần Nhất Mặc cũng nhìn Cổ Lăng, cười nói: “Như thế nào?
Muốn so đấu?”
“Đúng là đang có ý này”.
Trần Nhất Mặc nhìn Cổ Lăng, trong lòng chỉ thấy không còn gì để nói.
Cái tên này, từ năm đó cho đến bây giờ, mỗi một lần nhìn thấy mình đều mang dáng vẻ như hổ rình mồi, giống như là bản thân thiếu tiền của hắn ta.
Thế nhưng bây giờ, Trần Nhất Mặc biết, cứ kéo hắn ta xuống là được! Cổ Lăng từng bước bước đến, trường kiếm trong tay phát ra ánh sáng rực rỡ, hắn ta là kiếm khách, kiếm khách chân chính, cũng không phải là kẻ mà Trần Nhất Mặc cầm trong tay một thanh thần binh linh tinh là có thể đánh bại được.
Trường kiếm trong tay Cổ Lăng loé lên, hào quang ngưng tụ.
Mà lúc này, Trần Nhất Mặc cũng thản nhiên không chút sợ hãi.
Cái tên Cổ Lăng này đúng là luôn có thái độ thù địch với hắn ta, hôm nay lại đứng cùng một phe với Thiên Cương Thần Môn, Cự Linh Tộc, Nguyên gia và Ma tộc Thiên Mục, cho nên hẳn là kẻ địch.
Là kẻ địch, thì không cần phải nói những lời vô nghĩa.
Dao động khủng bố như sóng triều, nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng.
Âm thanh nứt vỡ trầm thấp vang lên, làm cho người khác sinh ra cảm giác run sợ.