“Tần công tử, tại hạ khuyên ngươi không nên không biết tốt xấu”.
Hoa diễm hừ lạnh: “Tôn phu nhân là Kim Tiên, nhưng mà Trùng Hư Tiên Tông của bọn ta cũng không thiếu Kim Tiên, tông chủ cho mời, hy vọng là ngươi có thể đi gặp mặt một lần, như vậy tốt cho cả hai”.
“Ồ? Làm ta sợ quá đi?”
Tần Ninh cười nói: “Ta muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi, ngươi còn có thể bắt ta đi được sao?”
“Ngươi nghĩ rằng ta không dám sao?”
Lời của Hoa Diễm vang lên, người đã xông lên phía trước.
Hai bàn tay hắn ta nắm chặt, trong lòng bàn tay ngưng tụ tiên khí nồng đậm, giống như thiên tháp từ trên trời giáng xuống, mang theo áp lực vô tận, hướng thẳng về phía Tần Ninh.
“Hừ!”
Đúng vào lúc này, một tiếng cười lạnh vang lên.
Bên người Tần Ninh, Khương Thái Vi thánh khiết như thần nữ, thân ảnh nhanh chóng xuất hiện, bàn tay ngọc vung lên.
Hòa quang màu vàng hóa thành một làn sóng như tảng đá ven hồ ngã xuống nước tạo thành, thiên thế vô tận đều bị đánh lui.
Mà lực lượng khủng bố kia trực tiếp tấn công Hoa Diễm.
Chỉ trong nháy mắt.
Ngực Hoa Diễm bị xé rách, máu tươi bê bết, cơ thể bay lên trời, lùi xa ra.
Một vị cường giả Thiên Tiên hóa thành một đường parabol, thân hình đâm thẳng vào thân tiên thuyền của Trùng Hư Tiên Tông.
Ầm… Tiếng nổ vang trời.
Boong tàu bị phá hủy.
Hơn một trăm vị cường giả Địa Tiên của Trùng Hư Tiên Tông thay đổi sắc mặt, lập tức giương cung bạt kiếm.
Sát khí khủng bố khiến kẻ khác phải hoảng sợ.
“Trưởng lão Hoa Diễm!”
Có người nhận ra người đan phun máu tươi trên boong tàu, cả đám trợn mắt há hốc.
Trưởng lão Hoa Diễm chính là nhân vật Thiên Tiên cửu phẩm chân chính.
Là ai có thể khiến trưởng lão Hoa Diễm bị thương đến mức này?
Trên tầng ba, những người ở trong phòng đều đi ra, vây xung quanh hắn ta.
Mà bên kia, trong sơn cốc.
Đám người Thiên Vĩnh Sinh và Ngụy Hằng choáng váng.
Dù Hoa Diễm biết phu nhân của Tần Ninh là Kim Tiên nhưng từ trong lòng nghĩ rằng mình có thân phận tôn quý, hắn ta thấy thái độ ngạo mạn của Tần Ninh là đang bất kính với mình.
Cho nên mới ra tay! Nhưng vừa ra tay là gặp ngay trái đắng.
Trong lòng Ngụy Hằng thấy bất đắc dĩ.
Một vị cường giả Thiên Tiên đỉnh bị một vị Kim Tiên vung tay đánh bay! Đây chính là chênh lệch.