Tiên Hàm tràn ngập tự tin nói: “Ca ta chắc chắn sẽ không có việc gì”.
Giang Ngạo Tuyết nhìn Tiên Hàm, không nói nhiều.
Tiên Hàm lại hiểu.
Nếu Tần Ninh bị môn võ quyết bản thân sáng tạo ra đánh bại thì sẽ xấu hổ cỡ nào?
Thân là Cửu U Đại Đế, là Ngự Thiên Thánh Tôn, là Cuồng Võ Thiên Đế, Tần Ninh sao có thể để bản thân mất mặt trước mấy người bọn họ chứ?
Lúc này, Chúc Long lượn quanh thân thể Võ Hoàng, nhiệt độ bắt đầu cất cao.
“Ép ta thi triển ra Chúc Long Võ Quyết để giết ngươi, coi như cái chết này của ngươi cũng có ý nghĩa, Tần Ninh ạ”.
Thần sắc Võ Hoàng lạnh lùng, phẫn nộ quát lên.
Thấy thế, ánh mắt Tần Ninh càng lạnh lẽo hơn.
“Ta lúc này cũng đã hiểu vì sao các ngươi muốn bắt đầu từ Giang gia rồi”.
Tần Ninh nói: “Trước kia Giang gia yếu nhất, Võ gia mạnh nhất, Võ gia có Chúc Long Võ Quyết, nhưng Âm Băng Thánh Quyển của Giang gia lại khắc chế được võ quyết này của các ngươi”.
“Làm Giang gia suy yếu, Võ gia các ngươi sẽ không còn e ngại gì nữa”.
Nghe vậy, Võ Hoàng giật mình nhìn Tần Ninh.
Tần Ninh nói càng nhiều tức là biết càng nhiều, khiến ông ta càng kinh hãi.
Giống như chính Tần Ninh đang tham dự vào mọi chuyện vậy, thật sự không thể tin được.
“Chúc Long Võ Quyết bá đạo nhất, nhưng Âm Băng Thánh Quyển lại trị được nó”.
Tần Ninh thì thầm: “Khi đó...”
Tần Ninh không nói tiếp phần sau nữa.
Khi đó, lục đại gia tộc bị Võ Môn thu nạp, hắn truyền cho bọn họ sáu môn thần thông. Hắn cũng biết Võ gia mạnh nhất, cho nên thích hợp Chúc Long Võ Quyết nhất.
Mà Giang gia yếu nhất, Âm Băng Thánh Quyển khắc chế được Chúc Long Võ Quyết, coi như là một loại cân bằng.
Nhưng bảy vạn năm trôi qua, hắn không ngờ rằng chuyện như thế lại xảy ra trên người hắn.
Chúc Long Võ Quyết lại được thi triển ra để tấn công hắn.
Mà lại đến từ tay của người nhà họ Võ.
“Thánh quyết của Cuồng Võ Thiên Đế không phải để cho Võ gia các ngươi dùng như vậy đâu”.
Giọng nói của Tần Ninh vô cùng tàn khốc, khiến cho hư không bốn phía cũng lạnh lẽo hẳn lên.
Trong nháy mắt, Tần Ninh bước chân ra, sát khí bành trướng.
Âm Băng Thánh Quyển.
Chủ âm, phụ hàn.
“Âm Băng Hóa Long!”
Một câu hét lên, Tần Ninh sải bước ra.
Oành...
Trong nháy mắt, cả thiên địa như bị rút cạn hơi nước, không khí hạ thấp nhiệt độ, lạnh lẽo thấu xương.
Mà dưới chân Tần Ninh bỗng hiện ra một con Băng Long.