“Cấp trên của các ngươi là ai?”
“Đó là mệnh lệnh của vài vị Tiên Vương đại nhân, bọn họ truyền lệnh xuống tất nhiên là chẳng có chuyện giải thích cho bọn ta biết...”, một người trong đó nói tiếp: “Ngươi cũng thấy vị đại nhân Kỳ Manh kia rồi nhỉ?
Thân phận của hắn ta rất cao quý, còn bọn ta chỉ ra ngoài làm việc theo mệnh lệnh, sao sẽ biết được việc gì chứ?”
“Nếu đã vậy thì giữ các ngươi lại làm gì!”
Tần Ninh dứt lời, tay nắm chặt lại, thêm một kẻ khác mất mạng.
Tên còn lại khiếp hãi nói: “Ngươi...”, “Bây giờ có nghĩ ra được gì chưa?”
Tần Ninh lại hỏi lần thứ hai.
“Ta không biết!”
Tên còn lại đầy căm phẫn nói: “Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ chết trong tay đồng tộc của ta!”
Phụt! Tần Ninh thẳng tay bóp chết người nọ.
Ôn Ngọc Trạch thấy hai tên đồng tộc của mình chết trong tay Tần Ninh, mặt tối sầm, giọng điệu đau xót nói: “Tần đại nhất, sao lại làm vậy, sao lại làm vậy chứ...”, Tần Ninh nhìn về phía Ôn Ngọc Trạch, bình tĩnh nói: “Đối với Dị tộc, từ xưa đến nay ta chưa bao giờ nương tay”.
“Vốn dĩ, từ Thái Thượng tiên vực đến Tam Thanh tiên vực, ta cũng đã chuẩn bị giết chết ngươi rồi”.
“Nhưng mà giữa đường nảy sinh quá nhiều chuyện, vậy mà ngươi vẫn sống sót”.
Mắt Tần Ninh dán chặt vào Ôn Ngọc Trạch, nói: “Trên người ngươi chắc là có điểm gì đó không tầm thường mà đến ta cũng không nhận ra, nhưng Vũ Vô Tuyết mà ngươi nhắc tới và còn có cả tên Kỳ Manh kia đều đến đây vì ngươi”.
“Cho dù là ngươi giả ngu hay thật sự không biết thì cũng không hề gì, nếu ngươi đã biết những việc này thì đến cả ngươi ta cũng giết”.
Hắn ta cảm thấy mới ở chung có vài năm mà tình cảm giữa hai người sâu đậm thật sao?
Ôn Ngọc Trạch ngơ ngác ngồi phịch xuống đất, phút chốc, mắt hắn ta trống rỗng.
Hai người Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ không nói nên lời.
Phụ thân của Bạch Hạo Vũ, Bạch Dịch bị Dị tộc sát hại.
Vậy nên Bạch Hạo Vũ hận Dị tộc thấu tận xương tủy.
“Đi thôi!”
Tần Ninh dẫn Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo vũ rời khỏi chuông Hỗn Độn chỉ để lại một mình Ôn Ngọc Trạch ở đó.
Rốt cuộc là Ôn Ngọc Trạch giả vờ không biết hay là không biết thật thì Tần Ninh cũng không quan tâm.
Nếu hắn không đào ra được gì hữu ích trên người Ôn Ngọc Trạch vậy thì đào ở trên người kẻ khác thôi.
Mà giờ ở trong dãy núi Thái Giang đang tụ tập rất nhiều thành viên của Thái Thanh tiên tông và Cảnh Hỏa tộc.
Ba người Tần Ninh, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ đi thẳng một đường xâm nhập vào dãy núi to lớn ấy.
Trên đỉnh một ngọn núi cao vời vợi, một người đang lẳng lặng đứng đó.
Người nọ mặc bộ áo trắng như tuyết, vóc người cao lớn, thon thả, đứng trên đỉnh núi im lặng không nói gì ngắm nhìn mây mù lượn lờ xung quanh,.
Chẳng bao lâu sau, một bóng dáng đỏ rực từ đâu xuất hiện đến bên cạnh người nọ.
“Ngươi thật có nhã hứng...”, cô gái mặc trang phục màu đỏ, xinh đẹp động lòng người, nén giận chất vấn: “Còn ở đây ngắm cảnh nữa hả?”
Người thanh niên áo trắng kia xoay người lại, khuôn mặt người nọ cực kỳ điển trai, nhưng hai bên má lại hiện hỏa văn kỳ dị, chứng tỏ thân phận của người nọ là... Cảnh Hỏa tộc.
“Ai bảo ngươi ta đang ở đây ngắm cảnh thế?”
Người thanh niên áo trắng nói: “Ta đang chữa thương!”
Chữa thương gì chứ?