"Chờ các ngươi đã lâu, đến bây giờ mới ra tay, ta cũng sốt ruột lắm rồi".
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Hôm nay các ngươi tới vừa vặn giúp ta thử thách lòng người, đồng thời... cũng nên để cho ta thể hiện oai phong, nói cho một vài người có ý khác biết nhà họ Linh đã tới, vậy không có ai đuổi đi được đâu!"
Lúc này ba người Lý Khai Nguyên, Trương Hủ Khánh, Lăng Vân Nhiên đều không thay đổi sắc mặt.
Chỗ dựa lớn nhất của Tần Ninh là ai?
Là Liễu Văn Truyền của thánh địa Thanh Dương.
Thế nhưng Liễu Văn Truyền cũng không ở chỗ này.
Chờ bọn họ tiêu diệt nhà họ Linh, bọn họ sẽ hiếu kính Liễu Văn Truyền thật tốt, chẳng lẽ Liễu Văn Truyền sẽ còn vì người đã chết mà từ bỏ chỗ tốt bọn họ dâng lên sao?
Chỉ cần Liễu Văn Truyền không ngốc thì sẽ biết nên làm như thế nào!
"Đừng nói nhảm nữa, tiêu diệt nhà họ Linh ngay hôm nay, ngay lúc này đi".
Trương Hủ Khánh vung tay lên.
Sau lưng, hơn ngàn vị võ giả thi nhau xông ra ngoài.
Xông vào bên trong thành Thương Ngọc, giết võ giả nhà họ Linh, sau khi hoàn toàn chiếm cứ thành Thương Ngọc sẽ ra tay với Lăng Vân Nhiên, chấn nhiếp những người này, tất cả đều đúng lúc.
Thành Thương Ngọc sẽ được lấy lại lần nữa.
Chỉ là lần này không phải nhà họ Lăng, cũng không phải nhà họ Linh, mà là Thanh Sơn tông và nhà họ Lý.
Nghĩ đến địa bàn vạn dặm rộng lớn đều thuộc về hai phe bọn họ, trong mắt Trương Hủ Khánh không kìm được ý cười.
"Chịu chết đi!"
Ông ta quát khẽ một tiếng.
Ầm...
Mặt đất chấn động.
Hơn ngàn vị cao thủ xông lên, loại khí thế kia ai mà không sợ chứ?
Lúc này trong ánh mắt của đám hộ vệ thủ thành cũng mang theo vài phần e ngại.
Chỉ là có Tần Ninh ở phía trước, trong lòng võ giả từ Cửu Châu tới vẫn yên ổn hơn chút.
Mặc dù hoảng hốt, nhưng cũng không rối bời.
"Thật sự nghĩ ta vô dụng?"
Lúc này Tần Ninh hét lên một câu, bàn tay nắm lại.
Chỉ trong phút chốc.