Câu đe dọa ấy khiến nữ tử quát lên, giọng càng lạnh hơn: "Muội muội ta đâu?"
"Ngươi đưa nó đi đâu rồi?"
Sắc mặt của nữ tử trong bóng tối nom tối tăm nhưng trong giọng nói là sự căm hận khắc cốt ghi tâm.
"Nó ấy à? Nếu ngươi ngoan ngoãn nuôi kén máu cho ta, không chết khi lấy kén máu ra thì ta sẽ cho ngươi biết nó đang ở đâu!"
Nghe thấy câu này, nữ tử siết chặt tay nhưng vẫn từ từ lấy lại bình tĩnh.
"Nhớ những gì ngươi đã nói đấy!"
Cô ta chầm chậm xoay người bỏ đi.
Bóng người trong sương máu không ngăn cản.
Bởi cơn đau đớn đã lấy đi hết tất cả sự ngạo mạn của kẻ ở trong đó.
"Ngày mai phải lên đường đến Thiên La Vực gặp mặt người của nhà họ Thiên, con gái Huyết Thần là ta đây bị gả cho thiếu chủ nhà họ Thiên, chắc lũ ngu xuẩn nhà họ Thiên kia sẽ tin ta".
Bước chân nữ tử bỗng khựng lại, rồi cô ta biến mất khỏi đại điện...
Tại Thiên La Vực.
Dãy núi Lạc Nguyệt.
Trần Nhất Mặc đã hì hục đào đất mấy ngày liên tục như một người nông dân.
Tần Ninh thì ngày nào cũng hết phơi nắng lại uống trà, sống vô cùng thảnh thơi.
Hôm nay, khi mặt trời lặn về hướng tây.
Ba người Cố Thanh Huyên, Cố Thanh Nhan và La Phàm dẫn một nhóm tôi tớ mang rượu và đồ ăn đến, toàn là những món cao lương mỹ vị.
Những ngày qua, nhà họ La và nhà họ Cố gần như đối xử với Tần Ninh và Trần Nhất Mặc như thượng khách.
Hầu như mỗi ngày La Vân Không đều tới thỉnh an, điều này khiến cho những thành viên cấp cao trong nhà họ La và nhà họ Cố cũng phải đi theo thỉnh an đều đặn rồi mới dám đi.
"Tần tiên sinh!"
Cố Thanh Nhan thấy Trần Nhất Mặc vung xẻng đào đất bèn tò mò hỏi: "Rốt cuộc Trần đại sư đang làm gì thế?"
"Rèn luyện cơ thể thôi!"
Tần Ninh rót một ly rượu, nhấp một ngụm rồi cười đáp: "Hắn thích rèn luyện cơ thể lắm".
Rèn luyện cơ thể?
Rèn luyện mà thế này ư?
Không lâu sau, Trần Nhất Mặc thở hồng hộc đi tới, nhìn Tần Ninh với gương mặt đầy ai oán, báo cáo: "Sư tôn, con đã đào xong rồi!"
"Ồ?"