Tần Ninh nhìn về phía nhóm bảy người kia.
Cô gái dẫn đầu mặc một chiếc váy sam màu hồng nhạt, thân trên được bao bọc bởi một chiếc áo lụa mỏng màu xanh lục, mà nửa người dưới, váy chỉ vừa che qua bẹn đùi.
Ngẩng đầu nhìn từ dưới lên... Ừm... Bên trong còn có một cái quần đùi màu trắng.
Tín nhiệm giữa người với người không hề có, lại mặc váy sam ngắn như vậy để làm chi?
Có ý nghĩa gì chứ?
Lại nhìn khuôn mặt của cô gái, quả nhiên là kiểu điềm đạm đáng yêu, hai mắt long lanh nước, khiến người ta vừa nhìn vào đã cảm thấy thân thiết như em gái nhà bên.
Trên hai gò má của nàng ta có vết băng văn nhợt nhạt, thoạt nhìn lại càng thêm xinh xắn.
"Hàn Nhân, nàng... Sao nàng lại tới đây... Nàng mau đi đi!"
Kiếm Vu Triết thấy Hàn Nhân đến, giọng nói mang theo vài phần vội vàng.
Ánh mắt Hàn Nhân rơi xuống người Kiếm Vu Triết, sau đó nhìn về phía Tần Ninh.
"Thật không ngờ, chỉ bằng Cửu Thiên Huyền Tiên thất trọng thiên, ngươi lại có thể chiến thắng Tiên Quân thượng vị".
Giọng của Hàn Nhân lạnh nhạt, hai mắt lập lòe ánh sáng.
Tần Ninh không khỏi cười nói: "Điều mà Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc các ngươi không ngờ tới còn nhiều lắm".
"Thật sao?"
Ánh mắt Hàn Nhân bình tĩnh.
"Hàn Nhân, nàng mau đi đi. Hắn chưa dùng hết toàn lực, e rằng Tiên Quân nhập phẩm cũng chưa chắc có thể giết hắn. Nàng đi đi, không cần quan tâm đến ta!"
Kiếm Vu Triết vội vàng nói.
"Ai nói ta muốn quan tâm ngươi?"
Hàn Nhân lạnh nhạt nói: "Với thương thế của ngươi, ngươi cũng sống không nổi nữa, quả nhiên là phế vật, uổng phí nỗ lực nhiều năm của ta".
Vừa nghe được lời này, Kiếm Vu Triết lập tức ngu người.
Này... Đây chính là Hàn Nhân muội muội mà hắn ta quen biết sao?
Hai người đã từng tự định chung thân dưới ánh trăng, đã từng nương tựa lẫn nhau, đầu ấp tay gối...
"Đã bao nhiêu năm, ta bày mưu tính kế lâu như vậy, thật sự đến lúc cần dùng đến ngươi, chính ngươi tự xem lại đi, ngươi có làm được cái gì?"
Hàn Nhân lạnh lẽo nói: "Một cái Tần Ninh mà ngươi cũng không thể chế ngự, cần ngươi làm gì?"
"Thứ phế vật!"
Từng câu từng chữ của Hàn Nhân hung hăng đâm vào trái tim Kiếm Vu Triết, khiến Kiếm Vu Triết phun ra phụt phụt phụt phụt từng ngụm máu tươi.
Tần Ninh đứng bên người Kiếm Vu Triết, không khỏi nói: "Giờ đã hiểu ra chưa?"
"Ngu xuẩn!"
"Từ khi Dị tộc bắt đầu tiến vào Tiên Giới chúng ta, chúng tuân theo mệnh lệnh, hoàn toàn không phải chung sống hoà bình với chúng ta".
"Dị tộc lớn lên trong Tiên Giới được Dị tộc dạy bảo, đối với chúng ta là căm hận, là xem thường. Thích ngươi?"
"Ngươi cảm thấy mình đẹp trai hơn người khác?"
Đối mặt với Kiếm Vu Triết, Tần Ninh không có chút thương hại nào.
Ngu xuẩn đến như vậy, bị Dị tộc lừa gạt táng gia bại sản, chết cả nhà, Tần Ninh sẽ không vì những kẻ đó rơi một giọt nước mắt, ngược lại còn giẫm thêm mấy chân.
Bị Dị tộc làm hại và bị Dị tộc lừa gạt là hai chuyện khác nhau.
Kiếm Vu Triết đã hoàn toàn ngây dại.
Tần Ninh trực tiếp túm cổ áo, nhấc người hắn ta lên, lạnh lẽo nói: "Thấy rõ ràng chưa?"
"Thấy rõ ràng người yêu của ngươi yêu ngươi cỡ nào chưa?"
Nhưng theo từng tiếng chất vấn của Tần Ninh vang lên, Kiếm Vu Triết kia lại không hề mảy may đáp lại.
Bấy giờ Tần Ninh mới phát hiện thằng này chết rồi.
Bị tức chết?
Buồn bực chết?
Tần Ninh vứt thi thể hắn ta sang một bên, sửa sang lại quần áo của mình, thản nhiên nói: "Thứ không có tiền đồ, đồ chó săn!"
Loại người này dù thiên phú có cao hơn mấy đệ tử và phu nhân của hắn, Tần Ninh cũng không thèm nhìn một cái.
Chết rồi, đáng đời.