"Ặc... À, phải...”, ngay sau đó hộ vệ kia liền chỉ vào một bên cửa, nói: "Qua bên kia đăng ký thân phận!"
Vừa nói xong, hộ vệ không hề nể mặt mà rời đi.
Hả?
Tình huống không đúng! Không phải nên tôn sùng hẳn ta là khách quý, bưng trà rót nước, khách khí sao?
Trần Nhất Mặc kéo hộ vệ lại, nói: "Anh bạn, có thể ngươi đã hiểu nhầm rồi, ta là tiên đan sư”.
"Ta biết”.
Hộ vệ kia lại hiếu kỳ nói: "Người nào tới chỗ này cũng đều là tiên đan sư cả”.
"Không không không, ta không giống bọn họ!"
Trần Nhất Mặc đứng chắp tay, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Ta là một vị tiên đan sư tam phẩm, tuyệt đối có thể chữa khỏi bệnh cho con gái của thành chủ các ngươi!"
Nghe nói như vậy, hộ vệ kia lại nhìn Trần Nhất Mặc với vẻ mặt như nhìn kẻ ngu.
"Tam phẩm?"
“Ừ”.
"Nhất định có thể trị hết?"
“Ừ”.
Hộ vệ không khỏi lắc đầu một cái, kéo Trần Nhất Mặc đi tới trước cửa Thánh phủ .
"Ngươi nhìn đi!"
Hộ vệ chỉ chỉ quyển trục đăng ký trước mặt.
"Nếu đã đến chỗ này, tiên đan sư nhất phẩm, tiên đan sư nhị phẩm cũng không có tư cách chữa bệnh cho đại tiểu thư nhà ta, hơn mười người này đều là tiên đan sư tam phẩm”.
Nghe thấy thế, từng vị tiên đan sư mặc đan bào tiên phong đạo cốt bên cạnh đều nhìn Trần Nhất Mặc bằng ánh mắt kỳ quái.
"Các ngươi đều là tiên đan sư tam phẩm?"
"Đúng vậy”.
Từng vị tiên đan sư nói như chuyện đương nhiên.
Không nên chứ! Trong lòng Trần Nhất Mặc vô cùng ngạc nhiên.
Cho dù là ở biên giới Tử Vân Tiên châu, tuy tiên đan sư nhất phẩm nhị phẩm không hiếm thấy lắm.
Nhưng số lượng tiên đan sư tam phẩm cũng không nhiều.
Còn về cấp bậc tứ phẩm, ngũ phẩm lại càng ít hơn.
Nhưng tam phẩm tuyệt đối không phải cải trắng.
Trần Nhất Mặc kéo hộ vệ bên người, nói: "Bọn họ không được, tuyệt đối không cách nào cứu chữa cho đại tiểu thư nhà các ngươi đâu, nhưng mà... ta có thể!"
Hộ vệ kia cũng bị Trần Nhất Mặc chọc cười.
"Mỗi một vị tiên đan sư tới chỗ này đều nói như vậy”.