“Nhưng sau này Tô Tỉ xuất hiện, tự xưng đã chém giết Thanh Nghệ, kế thừa toàn bộ thiên cung Thanh Đế. Nhưng mấy vạn năm sau, Tô Tỉ cũng vì bị thương quá nặng, cảnh giới không chỉ dừng bước mà tuổi thọ cũng hao tổn, thân tử đạo tiêu. Sau này, thiên cung Thanh Đế mất đi bọn họ nên cũng dần biến mất trong dòng sông lịch sử...”
Nghe đến đây, tất cả đều cảm thán.
Thanh Tiêu Đại Đế.
Thiên cung Thanh Đế.
Đều là những sự tồn tại vang dội kim cổ, thế mà lại có kết quả như vậy, đúng là khiến người ta thổn thức.
Diệp Nam Hiên nghe vậy thì nói: “Vớ va vớ vẩn”.
Tần Ninh liếc Diệp Nam Hiên một cái, không nói nhiều.
“Thế theo ngươi như nào mới là không vớ vẩn? Thanh Tiêu Đại Đế, tứ đại Thiên Đế không chết, sống tiếp về sau?”
Diệp Nam Hiên chỉ cười hì hì: “Con chỉ thấy bọn họ quá nhiều âm mưu, nhưng chuyện này cũng chẳng phải một sớm một chiều mà ra. Thanh Tiêu Đại Đế bình thường chắc chắn là không xử lý tốt mối quan hệ giữa con trai với đồ đệ nên mới thế...”
“Sư tôn yên tâm, sau này nếu người có con thì Diệp Nam Hiên con chắc chắn sẽ tôn làm thiếu chủ, ai dám trái lời thì con sẽ dạy dỗ kẻ đó, dù sao con trai của người cũng chính là...”
“Là?”
“Là huynh đệ... huynh đệ của con... hehe...”
Lúc này, Tần Ninh lười nhác xử lí cái tên này.
“Những bức tranh được điêu khắc ra từ thánh văn này không đơn giản đâu, nó còn phong ấn một thứ gì đó nữa cơ”.
Tần Ninh nhìn quanh, nói: “Nhưng nếu chỉ dựa vào sức một mình ta thì rất khó, thánh văn ẩn chứa sức mạnh quá lớn”.
Tần Ninh nhìn mấy người, nói tiếp: “Thời Thanh Trúc, Dịch Đại Sơn, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, bốn người đến giúp ta”.
“Vâng!”
“Được!”
Mọi người cũng rất là hiếu kỳ, không biết tế đàn này phong cấm cái gì.
Lúc này, Tần Ninh khẽ chớp mắt, ánh sáng trong tay lóe lên, tiếng ầm ầm vang vọng.
“Bốn người các ngươi đi đến bốn hướng Đông, Nam, Tây, Bắc, nghe theo lệnh của ta”.
Soạt soạt soạt...
Mọi người lần lượt rời khỏi tế đàn.