Tần Ninh sửa sang lại quần áo rồi nhìn về phía đối phương, chậm rãi nói: “Đợi việc này kết thúc, ta sẽ tính toán rõ ràng với các ngươi!”
Ôn Hiến Chi vội vàng đứng dậy, gật đầu nói: “Sư tôn yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ không làm sư tôn thất vọng”.
“Gia, người yên tâm”.
Phệ Thiên Giảo liếm mặt nói.
Sắc mặt Dạ Tuý Mộng lạnh lùng.
“Ôn Hiến Chi, ngươi cũng không phải là cảnh giới Thánh Đế…”
“Về phần thánh thú này…”
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là lửa giận thiêu đốt.
“Khinh thường chúng ta?”
Ôn Hiến Chi cười nhạo nói: “Thời điểm ông đây đánh cho Thánh Đế chạy tán loạn, có lẽ ngươi còn đang ở đâu đó trong bụng mẹ, à không đúng, Ma tộc các ngươi, có phải là được sinh ra từ bụng mẹ hay không còn chưa biết”.
“Giữa cái đất trời này, ngoại trừ gia là có thể đánh ta, còn những người khác không xứng!”, Phệ Thiên Giảo hừ một tiếng rồi nói.
Lúc này, sát khí quấn quanh thân thể Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo.
Năm vị Thánh đế cùng với một vài Ma tộc tinh nhuệ đều trở nên cẩn thận.
“Thanh Hiên, hợp thể!”
“Ừm!”
Ôn Hiến Chi vừa dứt lời, thân thể của Huyết Thể Thanh Thiên Giao đã hoá thành một luồng ánh sáng.
Vệt sáng chuyển động, khuếch tán ra bốn phía.
Chỉ thấy bên ngoài thân thể Ôn Hiến Chi đang khoác bộ đồ rách nát được một lớp áo giáp màu xanh bao trùm.
Áo giáp màu xanh bao bọc từ trong ra ngoài, giáp mềm ôm lấy ngực, giáp cứng bao bọc khuỷu tay.
Ở vị trí góc cạnh của áo giáp, xuất hiện từng đường hoa văn màu máu.
Đồng thời, trong tay Ôn Hiến Chi cũng xuất hiện một đôi móng vuốt giao long.
Ôn Hiến Chi vừa giống như thiên thần, vừa giống như chiến thần, khí thế cuồn cuộn bộc phát mãnh liệt, kết hợp cùng với đôi mắt đào hoa đủ để làm mê mệt hàng vạn hàng nghìn cô nương kia, quả thực là khiến cho người ta cảm thấy tim đập thình thịch.
Ánh mắt Phệ Thiên Giảo lúc này mang theo sự hung ác, bá đạo.
“Cho các ngươi nếm thử sự lợi hại của Giảo gia!”