Nghe thấy câu này, đôi mắt Quân Phụng Thiên ngay lập tức sáng như đèn pha, trông hắn ta hớn hở ra mặt. Quân Phụng Thiên phác họa bằng ngón tay, vẽ ra bức tranh một cô gái.
"Có phải cô ấy không?
Có phải cô ấy không?"
Quân Phụng Thiên phấn khởi reo lên: "Vô Ngân ca, có phải ý huynh là cô gái này không?"
"Ngươi từng gặp nàng ấy à?"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Quân Phụng Thiên mừng rỡ khôn xiết, nói liến thoắng: "Ta bắt gặp cô ấy ở ngoài một di tích! Trời đất ơ, đúng là trời đất ơi luôn, vóc dáng của cô nàng này tuyệt vời lắm, rồi thêm mùi hương tỏa ra từ cô ấy…” Mùi hương?
Tần Ninh nhướng mày.
"Tức là... Ta không biết diễn tả ra làm sao, nói sao nhỉ...", Quân Phụng Thiên cuống quýt cả lên.
Tần Ninh gợi ý: "Mùi sau khi ăn nằm với đàn ông chứ gì?"
Quân Phụng Thiên sửng sốt.
"Chính là mùi đó!"
Quân Phụng Thiên vui vẻ reo lên.
Nhưng mặt mày Quân Phụng Thiên thoắt cái trở nên tái nhợt và khó coi, hậm hực nói: "Ăn nằm với đàn ông... Cô ấy có bạn lữ rồi à... Chao ôi... Thằng chó má nào dám vấy bẩn một cô gái xinh đẹp như tiên thế kia!"
Tần Ninh nhếch mép một cái, từ tốn thốt một câu xanh rờn: "Thằng chó má mà ngươi nói là ta đấy".
Quân Phụng Thiên chớp mắt, sửa lời mà không chút do dự: "Thảo nào ta thấy cô gái này đẹp đến mức không gì sánh bằng, chim sa cá lặn, quốc sắc thiên hương, từ trên xuống dưới đều toát lên phong thái tiên tử không vướng bụi trần..." "Đủ rồi đấy, nàng ấy tên là Khương Thái Vi, tẩu tử của ngươi đấy".
Tần Ninh ngắt lời hắn ta không chút nương tình: "Nàng ấy đâu rồi?"
Quân Phụng Thiên vội vàng giải thích: "Ta cũng vô tình gặp được cô ấy thôi. Lúc ấy ta còn ngỏ ý hợp tác với cô ấy, cô ấy mắng ta không biết xấu hổ nên ta đi luôn...", vẻ mặt Tần Ninh trở nên kỳ lạ.
Quân Phụng Thiên hốt hoảng biện minh: "Ca à, đừng hiểu lầm ta đó, ta không có làm chuyện xấu xa gì đâu".
Tần Ninh lập tức hỏi: "Ngươi gặp được nàng ấy ở đâu?
Dẫn ta đi xem!"
"Vâng!"
Một lần nữa, hai người lại xuất phát.
Di tích này tọa lạc ở nơi sâu trong Thiên Hỏa Sơn, chiếm diện tích rất lớn, rừng cây trải dài mênh mông vô bờ.
Sau khi nhìn lướt qua nơi đây một lượt, Tần Ninh cảm thấy cho dù là đại năng cấp bậc Ngọc Tiên đi nữa thì cũng không thể chuyển dời hai tông môn khổng lồ đến đây được.
Chắc chắn họ đã mượn tiên khí gì đó! Và khả năng cao chính là cái lô đỉnh có thể ngưng tụ ra hoa văn kia.
Chẳng mấy chốc Quân Phụng Thiên đã đưa Tần Ninh đến nơi thấy Khương Thái Vi hồi trước.
Ở đằng trước là những đồi núi thấp bé, mỗi ngọn núi chỉ cao khoảng chừng trăm mét, trùng trùng điệp điệp trông hết sức đặc biệt.