"Diêm Môn sinh ra thế giới vốn đã là chuyện lạ thường rồi. Hồi đó phụ thân ta thống nhất vạn giới, lập nên Thương Mang Vân Giới, thống trị hàng vạn bộ tộc. Có điều thế giới được quy hoạch lại lần nữa, sức mạnh trời đất cũng thay đổi, hệ thống cảnh giới võ đạo được phân chia lại nên thế giới này cũng xảy ra một số thay đổi lạ lùng".
"Thật ra Diêm Môn là sản phẩm sau quá trình biến hóa của thế giới. Không gian lần lượt lột xác, điều chỉnh, xuất hiện sai lệch nên mới dẫn đến sự tồn tại của không gian kỳ lạ này".
"Chẳng qua không gian trong Diêm Môn xưa kia rất ổn định, linh khí tự nhiên cũng dồi dào, sinh ra biết bao là nguyên thú hùng mạnh, tự vận hành theo cách riêng của nó. Thế giới này là một vùng đất diệu kỳ, nhưng giờ đây nó đã gặp trục trặc".
Tần Ninh đưa Trần Nhất Mặc vượt qua từng ngọn núi cao, nói: "Có lẽ nguyên nhân cho chuyện này nằm trong khoảng thời gian bốn vạn năm trước. Từ khi ngươi vào đây lần nữa, thời gian trong này và thế giới bên ngoài chênh lệch nhau gấp trăm lần".
"Chưa kể không gian còn trở nên kiên cố, vững chắc hơn, không gì có thể phá nổi nên ngươi mới không thể ra ngoài".
"Nhưng trên thế gian này, bất kỳ một không gian nào cũng có lỗ hổng".
Tần Ninh thì thầm: "Giống như không thể từ Thương Mang Vân Giới, Trung Tam Thiên đến Hạ Tam Thiên, từ Hạ Tam Thiên đến đại lục Vạn Thiên vậy, vì một trăm phần trăm là chết chắc, nhưng lỗ hổng không gian ở phía nam là cơ hội ngàn năm có một, chúng ta có thể lợi dụng nó".
"Ta vào đây đã được gần hai năm, chắc thế giới bên ngoài đã gần hai trăm năm trôi qua rồi..."
"Hai thầy trò chúng ta cũng nên ra ngoài thôi".
Trần Nhất Mặc vừa đi vừa nghe, gật đầu.
Cuối cùng, sau khi băng qua một ngọn núi, hai sư đồ đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía trước.
Mảnh đất phía trước tựa thế ngoại đào nguyên, từng ngọn núi cao mấy trăm trượng, cây cối tốt tươi, giữa các ngọn núi là dòng suối chảy xuôi thành thác nước, bao quanh chiếc hồ bên dưới là những đóa hoa cùng với những chú chim hót vang. Thật là một khung cảnh thanh tao biết mấy.
Thánh địa thế này không hiếm gặp trong thế giới Diêm Môn.
Trần Nhất Mặc nhìn về đằng trước, không nói gì.
Tần Ninh lên tiếng: "Ta đã cẩn thận kiểm tra nơi này rồi, rất khác với những nơi khác...", nói rồi hắn đưa Trần Nhất Mặc xuống núi, tiến vào vùng đất đầy khoan khoái kia.
Mới bước vào sơn cốc thôi mà môi trường xung quanh đã làm người ta thấy dễ chịu rồi.
"Không gian ở đây có lỗ hổng, có lẽ chúng ta có thể rời đi từ đây".
Tần Ninh nói thật nhanh: "Ngươi không thạo trận pháp nên xây dựng vận chuyển trận tại đây đi, chúng ta có thể thử xem thế nào. Cơ mà hiện tại vi sư chỉ có cảnh giới Đại Đế Tôn tam phẩm, phải ít nhất là cực trận sư mới dựng được vận chuyển trận. Thực lực của ta chưa đủ nên phải mượn ba quyển giữa của đan điển, ngươi giúp ta đi!"
"Rõ!"
Dứt lời, Trần Nhất Mặc khẽ giơ hai tay lên, ba quyển đan điển chậm rãi lơ lửng trước mặt hắn ta.