Những thứ này đều là lúc sáng sớm hắn ta đã vơ vét được ở trong phòng chứa đồ của Võ Môn, tất cả đều là đồ bổ, chắc chắn quãng thời gian này sư tôn ngày ngày đêm đêm sênh ca, có nó cơ thể của sư tôn sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng mà đồ đâu cả rồi?
“Ôn Hiến Chi, có phải là ngươi còn đang nằm mơ hay không?”
Phệ Thiên Giảo ngồi ngay ngắn bên chân Tần Ninh, nghiêm trang nói: “Ngươi chuẩn bị cái gì thế?”
Ôn Hiến Chi nhìn vào bên trong sơn cốc, một đám người ôm mấy thứ kia đi ra, thấy vậy sao hắn ta còn có thể không rõ!
“Nhị cẩu tử, ông đây liều mạng với ngươi!”
Gào lớn một tiếng, Ôn Hiến Chi trực tiếp đánh về phía Phệ Thiên Giảo.
“Cái tên thô lỗ này, ngươi điên rồi à?”
Một người một chó la hét, đuổi bắt nhau lao nhanh ra khỏi sơn cốc…Hiển nhiên là không đánh một trận thì chuyện này thể giải quyết xong.
Tần Ninh nở nụ cười nhàn nhạt, hắn rời khỏi sơn cốc, tiến vào Võ Môn.
Ở khu vực trung tâm, sau hơn nửa năm sửa chữa đã khôi phục được không ít, còn phần bên ngoài thì vẫn cần thêm một quãng thời gian nữa.
Đệ tử Võ Môn đi tới đi lui nhìn thấy Tần Ninh đều dập đầu trên mặt đất, khiến cho Tần Ninh cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
“Tiên sinh!”
“Tiên sinh!”
Ngay khi Tần Ninh ra khỏi Cuồng Cốc, hai người Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến đột nhiên xuất hiện.
“Thông báo xuống dưới, nhìn thấy ta đừng quỳ”.
Tần Ninh day day trán, bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ đi dạo trong Võ Môn mà thôi, nhớ lại chút hồi ức tốt đẹp, cả một đám đều quỳ xuống làm ta thấy không được tự nhiên”.
Diệp Bắc Phong cười khổ nói: “Chuyện này cũng không phải là do ta ép buộc bọn họ, đó là hành động xuất phát từ đáy lòng, uy nghiêm của tiên sinh vẫn luôn tồn tại như trước”.
Tần Ninh lắc lắc đầu.
“Bắc Phong hiểu rồi, ta sẽ nói với bọn họ”.
“Ừm”.
Tần Ninh tiện đà nói: “Các ngươi cũng đừng đi theo ta, một mình ta đi là được rồi”.
“Vâng!”
Hai người Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến không đi theo nữa.
Tần Ninh đi lại bên trong Võ Môn, các đệ tử xung quanh đều từ xa nhìn lại, khom người hành lễ.
Đúng là không quỳ.