Trên thực tế, sau mỗi lần tăng cảnh giới, Tần Ninh đều có thể hiểu rõ và khống chế được sức mạnh mà mình có, đây là kỹ năng xuất phát từ xương cốt.
Chín vạn năm trải qua chín đời chín kiếp cũng thế, hay là mấy trăm vạn năm rèn luyện và dung hợp cũng vậy.
Đối với mỗi lần tăng cảnh giới, hắn đã sớm biết cách để khống chế sức mạnh, trong lòng hắn vô cùng hiểu rõ.
Năm đó, sư tôn đã từng vứt hắn ở nơi hồng hoang vắng vẻ, hoang tàn, mặc cho hắn tự sinh tự diệt, vậy nên kinh nghiệm của hắn không hề thua kém bất kỳ kẻ nào, thậm chí có thể nói là càng thêm hung hãn so với bất cứ ai.
Âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên.
Từng tên đệ tử cảnh giới Tiểu Thiên Tôn ngã xuống.
Hai mươi người, trong nháy mắt chỉ còn lại tám người.
Cảnh Nguyên Xuân hoàn toàn trở nên luống cuống.
Người thanh niên này nhìn qua thì có vẻ như cùng một loại với gã, nhưng lại có thực lực vượt xa gã.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Cảnh Nguyên Xuân quát.
“Tần Ninh”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Là một người không quen nhìn chuyện không công bằng xảy ra trước mắt, một người dựa theo sở thích của mình mà chủ trì chính nghĩa”.
Cảnh Nguyên Xuân nghe vậy thì sửng sốt.
“Ngươi là…Tần Ninh?”
Cảnh Nguyên Xuân quát lớn nói: “Không phải bây giờ ngươi đang ở Di Nguyên Châu sao?”
Tần Ninh không muốn nhiều lời.
Đạo sĩ áo đỏ cũng đột nhiên tỉnh ngộ.
Tần Ninh?
Nương nó! Là cái tên Tần Ninh có tiếng tăm vang dội trong Cửu Châu gần đây sao?
Trong lúc nhất thời, đạo sĩ áo đỏ có chút thất thần.
Quả nhiên là khí thế mạnh mẽ.
Làm việc cũng không phải là người bình thường có thể giải thích được.
“Ngươi dám xâm nhập vào Tĩnh Nguyên Châu, ngươi muốn chết!”
Cảnh Nguyên Xuân quát.
Nhìn thấy Tần Ninh từng bước tiến lại gần, Cảnh Nguyên Xuân lập tức bóp nát hạt châu trong bàn tay mình.
“Tần Ninh, ngươi xâm nhập vào trong Tĩnh Nguyên Châu, đi vào Hồng Sơn, nếu như bị nhà họ Cảnh, Thiên Hồng Bang và nhà họ Tề biết được, ngươi chắc chắn sẽ phải chết!”