Người mới xuất hiện ở lối vào sơn cốc là một cô bé. Cô bé này nom khoảng bảy tám tuổi, khuôn mặt đáng yêu, cột tóc hai chùm, quần áo và phụ kiện được làm từ chất liệu bất phàm, có lẽ là một món thiên nguyên khí.
Có điều, lúc này bộ quần áo kia đã nát bươm khiến người ta nhìn mà xót xa.
"Ngươi là ai?"
Cửu Anh hỏi bằng tiếng người, khí thế vô cùng hung dữ.
Nghe nó chất vấn, cô bé sợ tới mức không thốt nên lời, môi trề xuống, rơi nước mắt.
Thấy cảnh này, Cửu Anh đần mặt ra.
Khóc cái khỉ gì?
Lão tử chỉ hỏi một câu thôi mà! Tần Ninh ngồi nguyên tại chỗ nhìn về phía cô bé, cười hỏi: "Sao lại khóc?
Đói rồi phải không?"
Cô bé ôm mặt, gật đầu.
"Vậy thì lại đây ăn chút đi".
Cô bé hết nhìn Tần Ninh lại nhìn sang Cửu Anh, nhưng rồi cuối cùng vẫn không thể kháng cự lại cám dỗ của đồ ăn, cô bé tiến lại gần Tần Ninh, nhận lấy một miếng thịt nướng rồi bắt đầu cắn từng miếng nhỏ một.
Thấy vậy, Cửu Anh cực kỳ không phục.
Nó chưa được ăn bao nhiêu nữa!
"Ngươi tên gì?"
Tần Ninh nhìn cô bé, hỏi.
Cô bé ngẩn người, chớp đôi mắt to tròn và lấp lánh, không biết nên trả lời thế nào.
"Ê ê ê, ngươi không biết tên ngươi là gì luôn à?"
Cửu Anh hừ lạnh.
Con bé này háu ăn quá, thịt mà Tần gia nướng sắp bị con bé ăn hết rồi.
"Ta không biết...", cô bé nuốt một miếng thịt xuống bụng rồi nhìn xiên thịt Tần Ninh đang nướng, rụt rè đáp.
"Hừ...", Cửu Anh nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Gia, không khéo là tiên thú nào trong dãy núi này hóa hình, tính kế ngài, muốn ăn thịt ngài đấy!"
Nghe thấy câu này, cô bé sợ hãi nhìn Cửu Anh và Tần Ninh.
Hắn mỉm cười: "Tiểu cô nương đừng sợ, đói thì cứ ăn thêm đi!"
Dứt lời, Tần Ninh đưa xiên thịt mình đã nướng xong cho cô bé.
"Ngươi quên tên của mình rồi đúng không?"
Tần Ninh hỏi.
"Vâng...", cô bé trả lời: "Ta chỉ nhớ tên ta có chữ Nhan thôi".
"Thế ta gọi ngươi là Tiểu Nhan nhé".
Nói xong, Tần Ninh xoa đầu cô bé.