Nghe vậy, Đào đại sư vội vã nói: "Nguyên tứ gia nói quá rồi!"
"Hiện tại, ta cũng không biết đây rốt cuộc là loại độc gì, nhưng nó lại khiến đại tiểu thư liên tục khạc ra máu, hơn nữa còn là máu đen, hiển nhiên là máu trong cơ thể đã bị nhiễm độc!"
"Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn như vậy thì rất khó để giữ được tính mạng".
"Người đâu!"
Đào đại sư nhanh chóng ra lên: "Đến kho dự trữ lấy quả Huyết Thánh đến đây".
Đào đại sư nhìn Nguyên tứ gia, rồi nói: "Bây giờ chỉ còn cách bổ sung máu, tạm thời giúp đại tiểu thư giữ mạng, đợi đến khi lão phu biết đây rốt cuộc là loại độc gì, sẽ quyết định hướng chữa trị sau!"
"Được được được".
Nguyên tứ gia lập tức nói: "Nguyên Phong, ngươi mau đi lấy quả Huyết Thánh tới đây, đi nhanh lên!"
"Vâng, thưa phụ thân!"
Người thanh niên tên Nguyên Phong kia nhanh chóng rời khỏi.
... Lúc này, tầng hai Nguyên Đan các.
"Khách quý, theo như lời người dặn, đây là hai quả Huyết Thánh, một phần Thiên Nguyệt Linh Chi một vạn năm tuổi, hai lạng Nham Long Nhũ!"
Lý Nguyên Hác lấy ra ba món đồ, lần lượt đưa cho Tần Ninh.
"Ừ, đúng rồi".
Tần Ninh nhận lấy ba loại dược liệu, rồi chắp tay nói: "Nếu như không còn gì, xin cáo từ".
"Tạm biệt, hoan nghênh công tử ghé thăm lần nữa, trong thành Vạn Ma, một trong năm tòa thành lớn, Nguyên Đan các chúng ta đều là mũi nhọn".
"Ừ!"
Ly Tâm Lăng đứng bên nghe vậy, cũng lười đôi co.
Ghé thăm lần nữa à?
Hôm nay bọn họ phải bỏ chạy đấy! Ba người rời khỏi tầng hai, đi xuống tầng một, chỉ thấy người trong đại sảnh rộng lớn vang lên tiếng nghị luận rôm rả, xung quanh có hơn mười người hộ vệ tràn đầy sát khí, trông như hổ rình mồi, bọn họ cẩn thận quan sát bốn phía.
"Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Ly Tâm Lăng tò mò hỏi.
"Mặc kệ họ đi, chúng ta nhanh chân chạy thôi, nếu không đi, sẽ không kịp mất".
"Vâng!"
... "Quả Huyết Thánh không có ở đây hả?"
Trong kho dự trữ, một tên chấp sự biến sắc, quát lên: "Ta nhớ rõ ràng là còn có hai quả ở đây mà, sao giờ lại không có?"
Lý Nguyên Hác ấp úng nói: "Nó vừa mới được một vị khách hàng mua...", Nguyên Phong quát to: "Là ai? Ở đâu rồi?”
"Mới vừa đi...", lúc này, sau lưng Lý Nguyên Hác ướt đẫm mồ hôi.
Nguyên Phong chính là con trai trưởng của tứ gia Nguyên gia, Nguyên Mậu Minh, hắn ta có thiên phú mạnh mẽ, và là một người cốt cán ở Nguyên gia.
Nghe vậy, Nguyên Phong nhanh chóng ra lên: "Ngăn bọn họ lại cho ta, mau lên!"
Bên ngoài Nguyên Đan các! Cuối cùng ba người Tần Ninh đã len lỏi qua đám người ra khỏi Nguyên Đan các.
Ly Tâm Lăng thở ra một hơi, lau mồ hôi, vội vàng nói: “Tần công tử, mau gọi lấy mấy người bạn của ngươi, chúng ta mau chóng rời khỏi thành Nguyên gia đi!”
“Nếu người không đi, chỉ sợ người của Nguyên Thành Phong sẽ tìm chúng ta gây phiền toái”.
Tần Ninh bất đắc dĩ cười.
“Thật sự không có việc gì... Vì sao ngươi lại không tin chứ...”, Ly Tâm Lăng lại mặc kệ, lôi kéo Tần Ninh rời đi.
Giờ phút này Ly Tâm Linh Nguyệt cũng mở miệng nói: “Tần Ninh công tử, ngươi cứ tin ca ca ta đi, Nguyên gia rất lợi hại, nếu muốn giết chúng ta thì có thể để chúng ta biến mất khỏi thành Nguyên gia dễ như trở bàn tay”.
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại vô cùng chấn động.
Câu nói này được thốt ra từ trong miệng Ly Tâm Linh Nguyệt khiến người ta có một cảm giác rất đau lòng.
Một đứa bé mà đã có suy nghĩ như thế rồi.
“Yên tâm đi!”
Tần Ninh xoa đầu Ly Tâm Linh Nguyệt, cười nói: “Không đâu”.
Ly Tâm Lăng lại không để ý đến những điều này.
Tần Ninh vừa tới thành Nguyên gia thì biết cái gì, cậu ta vẫn lôi kéo Tần Ninh nhanh chóng rời khỏi Nguyên Đan các.
“Dừng lại!”
Chỉ là lúc ba người đang cố gắng chạy đi, lại đột nhiên bị mấy chục bóng người ngăn lại.
Một tiếng quát vang lên.