Tần Ninh bảo: “Đi theo ta, ta chữa trị cho các ngươi”.
Nghe vậy, Thạch Quang Diệp bèn đáp: “Vết thương của tại hạ không đáng lo, phiền công tử chữa trị cho các sư đệ sư muội của tại hạ trước”.
Tần Ninh liếc mắt nhìn Thạch Quang Diệp nói: “Vết thương của ngươi không đáng lo hả?
Bọn họ không chết nhưng chưa tới ngày mai, ngươi đã chết rồi!”
Thạch Quang Diệu sửng sốt.
Tần Ninh nói thêm: “Ngươi là y sư hay ta là y sư?
Theo ta!”
Dứt lời, Tần Ninh dẫn đám người Thạch Quang Diệu đến một chỗ trong sơn chốc, chọn vài gian nhà tranh rồi bắt đầu chữa trị cho Thạch Quang Diệu.
Giờ thì hay lắm.
Thái Thanh tiên tông có Lam Nhược Vân và Lý Uyển Thanh.
Ngọc Thanh tiên cung có nhóm người Vân Học Lâm.
Thượng Thanh Lâu bây giờ thì có mấy người Thạch Quang Diệu... đệ tử của tam đại bá chủ đều tụ tập về đây hết.
Sơn cốc này nghiễm nhiên bị Tần Ninh coi thành dược quán.
Đến trước gian nhà tranh, Tần Ninh nói với Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ: “Nói cho con chó ngu kia lại dẫn người về thì ta sẽ không chữa mà cũng không có đan dược ăn đâu”.
Dịch Tinh Thần gật đầu.
Bạch Hạo Vũ cười thầm rồi đi ngay.
Mấy ngày nay, hắn ta chọc chó rất vui vẻ.
Chẳng qua hắn ta đã bị Đại Hoàng cắn vài phát nên hơi lo chẳng biết bình có biến thành một con chó đần độn hay không. Trong gian nhà tranh.
Thạch Quang Diệu nằm trên giường, Tần Ninh vén quần áo hắn ta lên, thấy rõ lỗ máu tươi to rõ trên bụng.
“Nay ngươi cảm thấy không sao nhưng đến mai ngươi sẽ đi đời nhà ma đấy!”
Tần Ninh không nói gì bắt tay vào việc chữa trị.
Lại một ngày một đêm trôi qua.
Trong sơn cốc, Tần Ninh đi ra khỏi gian nhà tranh lần thứ hai.
Vừa bước ra ngoài, Tần Ninh suy sụp mất rồi... trong sơn cốc rộng lớn ấy chỉ có khoảng tầm mấy trăm người, bọn họ đều bị nhốt, trông rất ủ rũ.
Cảnh Hỏa tộc.
Hàn Mị tộc.
Con chó vàng ngồi trên một tảng đá lớn như một chú chó chăn cừu, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm mấy trăm người kia.
Ánh mắt nó nhìn chúng như không phải đang nhìn người mà là nhìn những viên tiên đan sáng rực.
Tần Ninh đã bất lực đến nơi.
Ôi cái tên vô nhân tính này! Đại Hoàng thấy Tần Ninh bước ra bèn hứng phấn nói: “Lão Tần, lão Tần, Dị tộc, đều là Dị tộc hết đó, chẳng phải ngươi hận Dị tộc nhất sao...”, không! Đó không phải Dị tộc! Đó là Tịnh Ma Tiên Đan mà con chó nhà ngươi thích nhất! Tần Ninh hờ hững hỏi: “Sao lần này ngươi không cứu người nữa?”
“Gâu gâu gâu! Không thể nào!”
Đại Hoàng cừu to nói: “Lần này cứu nhiều hơn nữa, ha ha ha...”, Đại Hoàng chỉ tay qua một chỗ khác trong sơn cốc, Tần Ninh nhìn qua, hơn mười người đang ở đó, có người ngồi có người nằm, vẻ mặt trông rất đau đớn.
Siêu thật! Tần Ninh phải thốt lên! “Hay là ngươi mở bảng hiệu ở ngoài sơn cốc ghi tên là Thần Y cốc, ta sẽ treo biển hành nghề làm một thần y, ngươi bắt người, ta cứu người!”
Con chó vàng nghe vậy gật đầu nói: “Ý hay đó!”
“Hay cái đầu chó nhà ngươi, cút đi”.
Tần Ninh thở một hơi rồi xoay người bước đi.
“Bạch Hạo Vũ, Dịch Tinh Thần”.
“Đây ạ”.