Tầng ngoài lầu các giống như một đóa hoa sen xanh nở rộ, sau khi tiến vào từ phía dưới, đi lên trên lầu các, lại phát hiện phía chính giữa lầu các này chính là vị trí tâm sen.
Hơn nữa bốn phía còn khắc từng đồ lục.
Chỉ là bây giờ, ánh sáng của những đồ lục kia vô cùng ảm đạm, dường như đang tắt dần.
Tần Ninh thấy cảnh này thì mỉm cười, bàn tay nắm lại, trong lòng bàn tay có tiên khí kinh khủng phun trào.
Hắn cũng bắt đầu ngưng tụ đồ lục, thử nghiệm làm thức tỉnh những đồ lục kia.
Mà khi Tần Ninh nếm thử hết lần này đến lần khác, đồ lục kêu lên một tiếng ầm vang, ánh sáng rực rỡ.
Chỉ trong phút chốc.
Vị trí đài sen.
Xung quanh có khoảng trên trăm ánh hào quang phóng lên tận trời.
Mà động tĩnh này cũng đã thu hút những người khác tới.
Lập tức có không ít người vọt về phía Tần Ninh.
Trong những người này, đa số đều là thiên tài đến từ các thế lực bá chủ trong các đại tiên châu.
Nhìn thấy một màn trước mắt, ai nấy cũng đều vô cùng rung động.
"Cửu Liên Hoang Thiên Trì!"
Có người hoảng sợ nói.
Tần Ninh đưa mắt nhìn, phát hiện là Thương Phi Phàm đến từ Thương Thiên Tiên Cung trong Thương Viêm tiên châu.
Thương Phi Phàm lẻ loi một mình đứng ở đài sen bên ngoài, nhìn Tần Ninh đứng vững trên đài sen, mở miệng nói: "Ngươi mở ra Cửu Liên Hoang Thiên Trì như thế nào?"
Tần Ninh nhìn Thương Phi Phàm một chút, không thèm để ý, tiếp tục ngưng tụ đồ lục.
"Ta đang hỏi ngươi đấy!"
Thương Phi Phàm có dáng vẻ anh tuấn phi phàm, khí thế hiên ngang, đứng chắp tay, có một khí thế bễ nghễ thiên hạ.
"Ta có nghĩa vụ trả lời ngươi sao?"
Tần Ninh lại cười nói: "Muốn biết vì sao thì tự mình thăm dò".
Thương Phi Phàm giận dữ, quát mắng: "Ngươi muốn chết!"
Thân là thiên tài cái thế của Thương Thiên Tiên Cung, hắn ta đã bao giờ bị người khác xem nhẹ chống đối như vậy đâu?
Đối với những thiên tài đến từ các đại tiên châu như bọn họ, xưa nay vẫn luôn được người khác kính ngưỡng, được người khác tâng bốc.
Nhưng Tần Ninh lại không thèm để ý đến bọn họ.
Thương Phi Phàm quát lên một câu, đang định ra tay.
Nhưng vào lúc này.