Nghe thấy lời này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều sững sờ.
Thì ra là thế!
Khó trách Tần Ninh vừa nhìn thấy người của thế gia Linh Vũ đã xông lên mắng!
Diệp Viên Viên hỏi, Tần Ninh cũng không có gì phải giấu diếm, hắn bắt đầu giải thích.
“Ôn Lưu Giang và Ôn Hiến Chi là hai huynh đệ, thiên phú ngự thú của Ôn Lưu Giang cường đại hơn nhiều so với Ôn Hiến Chi, ta cũng rất vừa ý hắn ta”.
“Lúc ấy, ta vô cùng coi trọng Ôn Lưu Giang, vậy nên thường xuyên phái hắn ta đến những nơi cực kỳ nguy hiểm trong thánh vực Thiên Hồng để rèn luyện khả năng ngự thú của mình”.
“Có một lần, hắn ta phát hiện ra sự tồn tại của Ma tộc, thế mà bọn chúng lại có giao dịch với các thế gia, vì thế Ôn Lưu Giang tiếp tục điều tra sâu thêm, kết quả phát hiện ra, chuyện này là sự thật”.
“Ma tộc cung cấp cho những thế lực này các thánh bảo, tài nguyên tu hành, còn bọn họ cung cấp cho Ma tộc một số nơi bí mật, để Ma tộc cư trú”.
“Sau đó, Ôn Lưu Giang bị phát hiện, bị bọn họ giết chết, tiêu huỷ thi thể, xoá bỏ mọi dấu vết, mà ta thì vẫn luôn không tìm được Ôn Lưu Giang”.
“Đến cuối cùng ta mới biết được việc này, lúc đó, ta đã giết chết Thánh Đế của năm phương thế lực, nhưng sau đó lại bị người ta cản trở nên mới không diệt toàn bộ năm thế lực đó”.
Tần Ninh thở dài một tiếng rồi mới nói tiếp: “Cũng chính vì như vậy mới khiến cho Ôn Hiến Chi phải chịu một cú sốc lớn, đầu óc không được bình thường”.
“Về sau, ta để lại phù chú nên mới có chuyện năm phương thế lực chống lại Ma tộc, tuy rằng ta đã thay đổi thân phận, địa vị, hiểu biết cũng không nhiều lắm, nhưng xem tình hình hiện tại của thánh vực Thiên Hồng cũng có thể hiểu được, những năm gần đây, năm phương thế lực này vẫn chưa xảy ra trận ác chiến nào với ma tộc, chỉ yên ổn truyền thừa”.
“Mà thời điểm này xuất hiện, chính là vì thánh cảnh Vị Ương…”
Tần Ninh không nói tiếp.
Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, lần này, người của thế gia Linh Vũ đến đây là vì cái gì.
Chỉ là, rốt cuộc năm phương thế lực này còn có liên hệ với Ma tộc hay không, hắn cũng không xác định.
Chuyện này, còn cần phải điều tra.
Nhưng lần này bị mắng chửi, người của thế gia Linh Vũ phải chấp nhận, cho dù tiếp tục bị mắng cũng phải chấp nhận!
Làm sai thì đáng bị đánh!
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi bây giờ mới biết.
Thì ra ở kiếp thứ hai, Tần Ninh còn có một người đồ đệ là Ôn Lưu Giang!
Chuyện này, Tần Ninh chưa từng nhắc đến.
Có lẽ, khi nhìn thấy người của thế gia Linh Vũ, bọn họ đã gợi lên ký ức về Ôn Lưu Giang trong lòng Tần Ninh, vậy nên mới khiến cho Tần Ninh tức giận như thế!
Trở về Thánh Uyên đàm, Tần Ninh ngồi trên đài đá, ngẩn người nhìn mặt nước.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở một bên tu hành, cũng không tới gần.
Có những chuyện, cho dù là thời gian cũng không thể nào xoá nhoà đi được.
Tình cảm của Tần Ninh đối với đồ đệ cưng Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương, hai người đều nhìn thấy rõ.
Khi đó, nỗi đau mất đồ đệ của Tần Ninh, tâm trạng đau khổ cùng cực ấy, thật khó để tưởng tượng ra được…
Giờ phút này, quả thật là Tần Ninh khó có thể bình ổn nỗi lòng.
“Lưu Giang…”
Tần Ninh nỉ non rồi thở dài một tiếng!
…
Bên ngoài Cửu U Đài, chim đại bàng giương cánh bay, rời khỏi thánh sơn Cửu U.
Trên lưng đại bàng là hơn trăm người đang đứng, tâm trạng suy sụp.
Linh Vũ Dục nhìn về phía Linh Vũ Thanh Phong, lên tiếng dò hỏi: “Thanh Phong thúc, những lời Tần Ninh nói đều là sự thật sao?”
“Không thể nào!”