Tần Ninh phun ra một ngụm máu tươi.
Thế nhưng Tần Ninh chỉ nâng một cánh tay khác lên lau đi vết máu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía xa xa.
Phía đường chân trời, một bóng người đạp lên không trung mà đến.
Trên người là áo choàng màu đen, mái tóc đỏ tung bay trong gió, tia máu ở giữa hai lông mày như ẩn như hiện.
“Huyết Hủ!”
Nhìn thấy người kia, Huyết Phong kêu lên một tiếng.
Tần Ninh nhìn về phía người nọ, cười nhạo nói: “Dù gì cũng là một hoàng giả Huyết Ma, vậy mà lại đi đánh lén một Thiên Thánh, thật đúng là không biết xấu hổ!”
Giờ phút này, Huyết Hủ đã đi đến trước mặt Tần Ninh.
“Ta cũng không thể đem một vị Thiên Thánh mà suýt chút nữa đã giết chết được Thánh Hoàng đối xử giống như một vị Thiên Thánh bình thường”.
Âm thanh của Huyết Hủ có chút khàn khàn.
Ánh mắt mọi người đều thay đổi.
Khủng khiếp!
Sợ hãi!
Càn quét qua cả thể xác và tinh thần.
Hai đại Thánh Hoàng xuất hiện!
Điều này thực sự rất khủng bố!
Ánh mắt Tần Ninh sáng như đuốc, hắn nhìn Huyết Hủ.
“Mạch Thánh Long, tộc của ta khổ luyện mà không có được, vậy mà ngươi lại có thể dễ dàng khống chế!”, Huyết Hủ lẩm bẩm nói: “Tần Ninh, sao ngươi không suy xét việc quy phục tộc ta?”
“Đừng có nằm mơ!”
Tần Ninh cười lạnh nói: “Chuyện đã tới nước này, đừng nói đến chuyện quy phục nữa”.
Nhìn cánh tay trái của mình, Tần Ninh thì thầm nói: “Cánh tay này bị thương không nhẹ, ta phải lấy mạng của các ngươi để bồi thường lại!”
Huyết Hủ bình tĩnh nhìn về phía Huyết Phong, chậm rãi nói: “Sao rồi?”
“Vẫn có thể đánh tiếp!”
Huyết Hủ bình tĩnh gật đầu.
“Nếu đã vậy thì…giết chết kẻ này đi, giải quyết mớ hỗn loạn này, tộc ta phải nắm trong tay thánh vực Thiên Hồng!”
“Được!”
Giờ phút này, khí tức của hai người phóng ra, hơi thở cường thịnh, bá đạo càn quét qua đất trời.
Ánh mắt Tần Ninh càng thêm bình tĩnh.
“Ta đã đánh ngươi bị thương, cho dù ngươi có dựa vào mạch Thánh Long thì cũng không thể nào phát huy ra được toàn bộ sức mạnh, ở đây có hai vị Thánh Hoàng, ngươi ngăn cản được sao?”
Huyết Hủ bình tĩnh nói.
“Hẳn là có thể!”
Lúc này, thân hình Tần Ninh thẳng tắp, vạt áo trắng bị máu nhuộm đỏ như những đóa hoa nở rộ.
“Thánh Long xuất thế!”
Một lời vừa dứt, móng vuốt rồng bị chặt đứt kia lại được ngưng tụ.
Tần Ninh sử dụng rồng lớn, tiếp tục đánh đến.
Huyết Hủ hừ một tiếng, bàn tay hắn ta nắm chặt, đao mang màu đỏ nghìn mét lập tức được ngưng tụ, ngay sau đó, một đao chém xuống.
Keng…
Âm thanh kịch liệt truyền đến.
Trường đao khẽ rung lên, mà rồng lớn của Tần Ninh cũng xuất hiện những vết nứt, theo đó, sắc mặt Tần Ninh càng thêm trắng bệch, rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng mà một đao này, vẫn không thể nào phá huỷ được nó.
“Vẫn còn!”