"Ta biết không phải là cô không yêu ta, thế nhưng tình yêu của cô luôn bị lý trí của mình khống chế, mà con người của ta... vô cùng điên cuồng, là một kẻ không có lý trí, cuối cùng cô với ta vẫn không thể đi chung một đường được..."
Từng lời của Tần Ninh khiến cho lòng của Thời Thanh Trúc như rơi xuống vực sâu.
Bỏ lỡ là bỏ lỡ, cuối cùng vẫn không thể trở lại như xưa nữa.
Tần Ninh hiểu rằng, năm xưa, khi Thời Thanh Trúc ngăn cản hắn, tình cảm giữa hai người đã chấm hết rồi.
Mà trong lòng Thời Thanh Trúc cũng hiểu được điều đó.
Thế nhưng, cho dù thời gian có quay lại, Thời Thanh Trúc vẫn lựa chọn ngăn cản Tần Ninh tiêu diệt ngũ đại gia tộc như cũ.
Chẳng qua là Thời Thanh Trúc không cam lòng mà thôi, nàng luôn cho rằng giữa hai người vẫn còn có thể trở lại như xưa.
Nhưng tất cả đều đã qua rồi.
Trong khi Tần Ninh trò chuyện, từng đường trận văn ngưng tụ, len lỏi qua mười ngón tay hắn, rồi hòa lẫn vào trận pháp đang dao động trước mắt hắn.
Bên cạnh hai người dần dần xuất hiện những đường trận văn.
Từng đường từng đường dần lan ra xung quanh, rồi bao phủ hết toàn bộ phạm vi mười dặm quanh ngọn núi.
Bất kỳ ai cũng đều có thế nhìn thấy cảnh tượng này cho dù có đứng cách xa trăm dặm.
Cả một mảnh trời sáng rực lên, lúc này trông nó tựa như uy lực của trời đất đang giáng xuống thế gian.
Tựa như một báu vật quý giá nào đó sắp được sinh ra, tựa như người cõi trời sắp hạ phàm vậy.
Cảnh tượng kỳ lạ ấy khiến tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.
Lúc này, Tần Ninh bay lên.
"Ta chuẩn bị phá trận".
Tần Ninh mỉm cười nói: "Ngay khi phá vỡ trận pháp, ba trận sẽ nổ tung, san bằng mặt đất trong phạm vi trăm dặm, khi đó cũng chỉ còn cô có thể bảo vệ ta thôi".
"Nếu cô cảm thấy ta phụ bạc cô, cô nên nắm lấy cơ hội lần này giết chết ta".
Nghe Tần Ninh buông lời trêu đùa, Thời Thanh Trúc gượng gạo mỉm cười nói: "Ta không nỡ giết chàng".
"Nếu đã như vậy, sẵn sàng nào!"
Tần Ninh nói tiếp: "Ba trận này điểm cốt lõi, chúng có sáu trận phụ, có lẽ không thua kém gì một chiêu dùng hết sức lực của một vị Thánh Đế viên mãn đấy, cô có thể chống đỡ được không?"
Thời Thanh Trúc cười nói: "Được chứ, chàng đừng xem thường ta".
"Được!"
Lúc này, Tần Ninh nắm chặt bàn tay, ánh sáng chói lọi ngưng tụ lại.