Người phi thăng?
Hàng lông mày thanh tú của nữ tử nhíu lại.
Không ngờ một người phi thăng thấy võ giả sinh sống ở Thượng Tam Thiên lại không hề có chút gì ngạc nhiên, sợ sệt hay tò mò, điểm này đúng là kỳ lạ.
Cảm nhận được thương thế trong cơ thể mình quả thật đã khá hơn, hơn nữa đến bây giờ mình vẫn còn sống, sự thù địch trong lòng cô gái giảm đi đôi phần.
Tần Ninh cũng không thấy phản cảm với sự cảnh giác của cô gái.
Dù gì... Mặc dù hắn là người đã cứu cô gái này nhưng lòng người hiểm ác, cô gái này cẩn thận như thế chứng tỏ nàng ấy không phải kẻ ngốc!
"Tiểu nữ tử tên là Hoa Nguyệt Dung!"
Nghe thấy cái tên này, Tiểu Nhan ngạc nhiên thốt: "Hoa Nguyệt Dung, dung nhan tựa hoa tươi thắm, tựa trăng tròn, tỷ tỷ, tên tỷ tỷ hay thật đó, đẹp y chang tỷ tỷ vậy".
Cửu Anh nghe vậy thì khịt hai luồng sương trắng ra khỏi mũi.
Tiểu nha đầu này đúng là không có kiến thức mà.
Người phụ nữ tên Hoa Nguyệt Dung trước mắt này chỉ hợp bưng nước rửa chân cho Tần gia thôi.
Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc, Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết và cả vị thiên chi kiêu nữ Tạ Y Tuyền kia, ai thấy Hoa Nguyệt Dung này mà không treo lên đánh chứ?
Hoa Nguyệt Dung chỉ gượng cười nhìn Tiểu Nhan.
Lúc này, Tần Ninh cũng dừng tu luyện, đi tới một góc sơn cốc đốt lửa lên, sau đó mở nắp nồi đun nước ra, một mùi hương thơm lừng xộc vào mũi.
Một người một thú Cửu Anh và Tiểu Nhan vội vàng cầm bát của mình lên, đi tới trước nồi.
Bát của Tiểu Nhan được làm từ ngọc thạch, còn bát của Cửu Anh thì đường kính lên đến một mét, nói là cái chậu cũng không ngoa.
Thấy một người một thú hào hứng muốn ăn như thế, trong lòng Hoa Nguyệt Dung không khỏi thở dài.
Khi đã đến cấp bậc Tiên Nhân chân chính, cho dù có là sơn hào hải vị trên thế gian thì cũng không thể làm nàng ấy động lòng.
Bình thường gần như nàng ấy đều ăn đan dược, ích cốc không ăn, hoặc hiếm lắm gặp phải một ít tiên thú trân quý, được tiên trù dốc lòng nấu thì may ra nàng ấy còn ăn được mấy muỗng.
Nhưng còn cái nồi sắt lớn trên đống lửa trước mắt thì có thể làm ra được món ăn gì đây?
Lúc này, Tiểu Nhan bưng cái bát ngọc lên tiến lại gần Hoa Nguyệt Dung, nở nụ cười ngọt ngào: "Hoa tỷ tỷ, tỷ tỷ ăn chút đi, ăn sẽ mau khỏe hơn đó".
"Canh thịt Tần công tử làm không những ngon mà sau khi ăn xong toàn thân đều tràn trề sức mạnh, tinh thần sảng khoái lắm ạ".
"Cảm ơn ngươi!"