"Ngươi… ngươi không sao chứ?"
Sắc mặt Bạch Y Nhân vô cùng tái nhợt.
Tần Ninh lại cười nói: "So với ta, ngươi mới không sao chứ?"
Dường như sắc mặt Bạch Y Nhân còn khó coi hơn cả hắn.
Tần Ninh đi sang một bên, trực tiếp ngồi xuống.
"Ta muốn ở lại núi Thiên Thông này một khoảng thời gian ngắn".
Tần Ninh nhìn về phía Bạch Y Nhân, nói: "Đám đệ tử Thái Ất tiên tông các ngươi muốn trở về thì trở về đi".
Bạch Y Nhân nghe nói như thế, không khỏi nói: "Ngươi dám thả chúng ta trở về?"
"Không sợ chúng ta nói cho trưởng bối trong tiên tông, có Ngọc Tiên... Không, có cao thủ Huyền Tiên đến đây xử lý ngươi?"
Bạch Y Nhân mơ hồ cảm thấy Ngọc Tiên không doạ được Tần Ninh.
Nhưng nếu là Huyền Tiên, vậy sẽ hoàn toàn khác nhau.
"Ta có gì mà phải sợ?"
Tần Ninh lại cười nói: "Hai mươi người các ngươi, ta không giết một ai cả, còn giữ lại bên cạnh dạy bảo các ngươi, Thái Ất tiên tông nên cảm ơn ta mới đúng chứ?"
Nói đến đây, Tần Ninh dường như nghĩ đến cái gì, lập tức nói: "Gia gia ngươi... ờm... Bạch Vân Vũ lão tiên sinh, bây giờ vẫn khỏe mạnh chứ?"
Bạch Y Nhân lập tức nói: "Đúng thế, gia gia ta chỉ không quản lý việc trong tông phái, đều là phụ thân ta Bạch Nguyên Thuần và tông chủ tiên tông Lạc Hàm Mai xử lý".
Tần Ninh gật đầu, lập tức nói: "Được rồi, ta cũng không cần các ngươi làm hộ vệ nha hoàn gì cho ta cả, các ngươi muốn đi thì đi đi".
Bạch Y Nhân không nói gì.
Ngày hôm sau, đám người Vũ Ân Trạch, Khổng Kha Thừa cũng được triệu tập tới.
Bạch Y Nhân chuyển lại từng lời của Tần Ninh, giờ phút này trong lòng đám đệ tử lại vô cùng phức tạp đắn đo.
Đi?
Hay là không đi?
Nói thật, trong khoảng thời gian đi theo Tần Ninh, tất cả mọi người đều đã tăng lên.
Tuy Tần Ninh đã đạp lòng kiêu ngạo của bọn họ xuống đất, dẫm nát bét, nhưng… hắn có tư cách này.
Bây giờ mọi người vô cùng bội phục Tần Ninh.
Lần này Tần Ninh một mình chiến đấu với Thiên Thông Đạo, càng làm cho đám người sợ ngây người.
Đột nhiên, Bạch Hạo mở miệng nói: "Ta không đi!"
"Dù sao trở về cũng
là tu luyện, tu luyện ở đâu không phải là tu luyện?