“Chẳng trách những năm qua có thể so sánh được với Vũ gia và Hoàng Phủ gia, xem ra sau khi lão tổ tông các ngươi chết thì cũng rất biết đạo lý làm người đấy”.
“Cảm ơn Tần tông chủ!”
Hoang Phi Mậu cũng hết cách.
Hắn ta nhìn không thấu Tần Ninh.
Với nội tình và sự mạnh mẽ của Hoang gia, hắn ta đương nhiên không sợ Thanh Vân tông và Tần Ninh, nhưng Tần Ninh đánh đập tàn nhẫn như vậy, một là ngu ngốc không tiếc hậu quả, hai là thông minh tuyệt đỉnh, sớm có hậu chiêu, cho nên không sợ.
Nhưng con cháu của Lệ Vương có quan hệ thâm hậu với Hoang gia, nên nếu hắn ta mặc kệ cho Lệ Việt chết thì cũng không hay ho gì.
“Ta không đồng ý!”
Nhưng lúc này, một tiếng quát đột ngột vang lên.
Lệ Việt nhìn về phía Hoang Phi Mậu cùng Hoang Thanh Thanh, không khỏi quát lên: “Hoang Phi Mậu, Hoang Thanh Thanh, các ngươi đừng quên, năm đó Hoang gia gặp nạn, là Lệ gia ta một mạch trợ giúp các ngươi!”
“Hiện tại ta sắp bị thằng nhãi này giết rồi, mà ngươi bảo ta dừng tay?”
“Vậy Lệ Hằng đệ đệ của ta chết, ta biết ăn nói sao với nhị thúc?”
Lệ Việt gầm lên: “Các ngươi sợ cái gì? Cũng chỉ là một Thanh Vân tông mà thôi, tên nhóc này bên người cũng chỉ có một cảnh giới Hóa Thần, các ngươi giúp ta ngăn lại Thiên Đạo Nhất kia, những người khác, không cần các ngươi lo”.
“Đệ đệ của ta chết, Tần Ninh này nhất định phải lấy cái chết tạ tội. Lệ gia ta sẽ không bao giờ chịu khuất nhục như vậy!”
“Nói hay lắm!”
Lệ Việt vừa nói xong, có một giọng nói đột ngột vang lên.
Ở góc cua của dãy núi, có mười mấy người lúc này nhất loạt tiến đến.
Thanh niên đi đầu vỗ tay, cười nói: “Lệ Việt, ngươi nói rất hay, con cháu của thất Vương sao có thể để người ta sỉ nhục như vậy được?”
“Khánh Húc!”
Nhìn thấy người này, sắc mặt Lệ Việt trở nên vui mừng.
“Khánh Húc, ngươi tới đúng lúc lắm, giúp ta giữ chân Thiên Đạo Nhất kia, Tần Ninh này để ta đích thân xử lý!”
Lệ Việt biết bên cạnh Tần Ninh cũng chỉ có một cảnh giới Hóa Thần một chuyển, mà lão Lạc bên người hắn cùng một vị cảnh giới Hóa Thần bên cạnh Khánh Húc nữa, chắc chắn ngăn cản được Thiên Đạo Nhất.
Đến lúc ấy, sự sống chết của Tần Ninh sẽ nằm trong tay hắn ta.
“Không thành vấn đề!”
Khánh Húc lướt qua mấy người Tần Ninh, cười nói: “Mấy tên này đúng là không biết sống chết. Có điều, Lệ Việt ạ, ta nghĩ lần này ngươi nên nhìn cho rõ xem, có vài người không đáng tin lắm đâu!”
“Khánh Húc, ngươi đừng có làm loạn”.
Hoang Phi Mậu lúc này lo lắng nói: “Chuyện này vốn dĩ là Lệ Việt không đúng, mọi người lui một bước là tốt nhất rồi”.