Phóng mắt nhìn ra là rừng sâu núi cao.
Thật sự là núi cao.
Mỗi một ngọn núi đều cao gần vạn mét, chọc thẳng lên trời.
Mà cây khô nên núi cao cũng cao đến vài chục mét, lớn đến trăm mét.
Từng ngọn núi nối liền nhau, dãy núi vờn quanh, giống như tử địa của thần, như vực sâu vạn dặm, như nhà tù tuyệt cảnh.
Tạo cho người ta một cảm giác vô cùng đáng sợ.
Lúc này, Tần Ninh đứng nhìn về phía rừng sâu núi lớn, im lặng không nói.
Diệp Nam Hiên lên tiếng: “Chính là chỗ này ạ, sư tôn nhìn xem những dãy núi này đều có địa thế liên kết nhau, dường như dưới lòng đất chính là chỉnh thể”.
“Mà những cây kia thì vòng vòng đan xen, rất lạ kỳ”.
“Tế đàn ở đâu?”
Tần Ninh hỏ.
“Ở trong núi sâu này ạ”.
Diệp Nam Hiên nói, trực tiếp dẫn đường.
Ánh mắt Tần Ninh vô cùng thâm thúy.
Đám người lúc này đi vào nơi sâu của núi cao.
Từng cành cây cao, từng ngọn núi lớn, ba ngàn người đi vào đây lại trở nên vô cùng nhỏ bé, như một bầy kiến vậy.
Diệp Nam Hiên dẫn đường đến cuối cùng rồi dừng trước một ngọn núi cao vạn trượng.
Ngọn núi này trơ trọi đứng một mình, không có một cành cây ngọn cỏ nào mọc lên.
Mà phía Bắc của dãy núi có một vùng đất âm u, xuất hiện một tế đàn lẻ loi.
Tế đàn rộng đến mấy chục dặm, cả tế đàn hình tròn, xung quanh là vô số cột đá cao trăm trượng.
Cùng lúc ấy, tại một vị trí cao hơn mặt đất mười mét, bốn phía điêu khắc bùa chú.
Nhưng những bùa chú kia nhìn không phải là thánh văn hay khí văn mà là một dạng ấn phù phức tạp rườm rà.
Nhóm người nhìn qua, chỉ cảm thấy tế đàn này vô cùng âm trầm quỷ dị, ngoài ra cũng không nhìn thấy gì khác.
“Sư tôn, người có nhìn được gì không ạ?”
Diệp Nam Hiên khẽ hỏi.
Tần Ninh lắc đầu.
Diệp Nam Hiên hơi sửng sốt.
Đến cả sư tôn cũng không nhìn ra thì nơi này xem chừng không đơn giản.