Lúc này, Tề Phi Vân cũng nhìn thấy được sự hoài niệm trong mắt Tần Ninh, tưởng niệm và… hồi ức, và cả một loại cảm xúc không phù hợp với tuổi của Tần Ninh.
Đó chính là cảm giác tiêu điều, thương xót…
Loại khí chất này không thể nhờ ngụy trang mà có được.
Cảnh này càng khiến Tề Phi Vân thêm giữ vững lý tưởng của chính mình.
Xích Vũ Thiên Phong Điêu sẽ không lừa lão ta.
Lão ta nghĩ rằng Tần Ninh chính là vị đại nhân năm đó đã chuyển thế trùng sinh trở lại!
Đây chính là sự thật!
Điều này chắc chắn là sự thật!
Hiểu được điều này, trong lòng Tề Phi Vân không dám khinh thường Tần Ninh một chút nào.
Cho dù bây giờ, Tần Ninh mới chỉ là Thiên Thánh nhất phẩm mà thôi, thua xa một vị Thánh Vương như lão ta.
Nhưng mà…
Vì sao chuyển thế trùng sinh nhưng Tần Ninh không hề có sự chuẩn bị từ trước?
Giống như lần này tới Đại Tề đại náo một trận, Tần Ninh đã sớm tính trước hết mọi việc rồi.
Cho dù Thánh Vương có lên sân khấu đi chăng nữa, có Xích Vũ đại nhân ở đây, Tần Ninh lại có thể khống chế Xích Vũ đại nhân thì dù tất cả Thánh Vương và Thiên Thánh của Đại Tề đều xuất hiện thì bọn họ cũng không phải là đối thủ của nó.
Cho nên Tần Ninh không hề sợ hãi!
Tần Ninh bước từng bước về phía trước, quan sát toàn bộ phủ đệ.
Hắn đi tới hậu viện, đi về hướng đông, xuyên qua một hành lang rất dài, cuối cùng đi vào một tòa đình viện nhỏ.
Ngay sau đó, Tần Ninh đẩy cửa mà vào.
Bên trong cánh cửa là một mảnh tĩnh lặng.
Chắc chắn là có người rất quan tâm đến nơi này.
Mà giờ phút này, thân thể của Xích Vũ Thiên Phong Điêu đang nằm trên một cái giá ở trong đình viện, hai mắt nó híp lại, trông có vẻ cực kỳ thoải mái.
Lúc này, Tề Phi Vân ra hiệu bảo hai người Tề Hành cùng Tề Hoàn đứng ở bên ngoài đình viện.
Hai người Tề Phi Vân và Tề Hạo đi theo Tần Ninh vào trong đình viện.
“Vẫn là khung cảnh cũ”.
Tần Ninh thì thầm.
Tề Phi Vân quỳ lạy trên mặt đất, lão ta cung kính nói: “Năm đó, sau khi đại nhân rời khỏi đây, tổ tiên của Tề gia ta để lại lời dạy bảo rằng phải giữ nguyên nơi này, không được thay đổi bất kỳ thứ gì”.
Tề Hạo nghe vậy, cũng lập tức quỳ lạy trên mặt đất.
Hắn thật đúng là vị đại nhân kia!
Đây chính là kỳ tích!
Chuyển thế sống lại quay trở về sao?
Hắn có thể bỏ qua thực lực cường đại vô hạn năm đó, chuyển thế sống lại, quả nhiên là người có khí phách!
“Về sau không cần gọi ta là đại nhân nữa”, Tần Ninh thản nhiên nói.
“Vâng!”
Tề Phi Vân cung kính nói: “Tần công tử!”
Tần Ninh gật đầu, nói tiếp: "Việc này hai cha con ngươi biết là được, đừng truyền ra bên ngoài".
"Lão phu hiểu rồi".
Tần Ninh nói xong, dõi mắt nhìn vào cái giếng trong sân.
Tần Ninh từ từ tiến lại gần giếng, rồi cúi đầu nhìn xuống.
Trong giếng, mặt nước trong veo, phẳng lặng không chút dao động.
Bàn tay Tần Ninh chạm vào mặt nước mát lạnh trong giếng.
Tề Phi Vân và Tề Hạo đều không biết Tần Ninh đang làm gì.
Thế nhưng, dần dần, bàn tay Tần Ninh đưa vào trong giếng bao lâu thì hàn khí trong đấy càng mãnh liệt hơn bấy nhiêu.