“Nhưng mà, các ngươi cảm thấy... thế lực lớn ở các phương bên trong những tiên vực khác sẽ đến chi viện cho chúng ta không?”
Nghe vậy, mấy vị Thánh trưởng lão có mặt đều ngẩn ra.
“Bọn họ sẽ không!”
“Bọn họ thậm chí chỉ mong sao cho ba bá chủ tiêu vong, sau đó... bọn họ có thể thay thế chúng ta đến quản lý Tam Thanh tiên vực...”.
Thanh Thiên Tung mỉm cười nói: “Nhìn Thái Thần tiên vực bây giờ đi, vốn được xây dựng nên từ sau khi Thần Môn bị tiêu diệt, ở thời kỳ quá độ, những nhân vật hàng Tiên Tôn Tiên Đế đứng đầu của Thái Thần tiên vực đã không còn, Tiên Đế ở ngoại giới đi vào mở ra thế lực mới cho riêng mình, chiếm cứ Thái Thần tiên vực...”.
Thái Thần tiên vực.
Bây giờ càng giống một nồi cám lợn hơn.
Có dị tộc, có những kẻ nhúng tay vào các vực của tiên giới, vô cùng hỗn loạn.
Trên thực tế, Thanh Thiên Tung cũng rất hiếu kỳ.
Theo lý mà nói, Thần môn bị Cửu Âm tộc Cửu Dương tộc kết hợp tiêu diệt, vị Cửu Thiên Tuế Cố Vân Kiếm nổi danh khắp nơi kia, đa phần là chưa chết.
Mà vị Cửu Thiên Tuế kia rốt cuộc đang làm cái gì?
Dù gì, hắn ta chính là đệ tử độc môn của Hồn Vô Ngân, chỉ cầ hắn ta đứng lên kêu gọi, bên trong mười hai đại vực của tiên giới, không biết sẽ có bao nhiêu Tiên Tôn Tiên Đế vì nể mặt của sư phụ hắn ta mà giúp đỡ hắn ta dành lại quyền kiểm soát của Thái Thần tiên vực.
Nhưng hắn ta lại cứ không làm như thế.
Điểm này, Thanh Thiên Tung nhìn không ra, mà đa phần các đại nhân vật trong tiên giới cũng không nhìn ra lý do.
“Vậy... Tông chủ...”.
Trác Cam lại nói: “Chúng ta bây giờ... ra tay?”
“Đương nhiên là phải ra tay rồi!”
Thanh Thiên Tung ném ra một câu: “Chúng ta dự định kéo giãn chiến tuyến để đánh nhau với dị tộc, người chết nhiều nhất sẽ là những nhân vật cấp Tiên Hoàng trở xuống”.
“Mà Tần Ninh bây giờ lại muốn tốc chiến tốc thắng, vậy tử thương nhiều nhất chính là cấp bậc Tiên Tôn Tiên Đế Tiên Thánh Tiên Hoàng”.
Thanh Thiên Tung cười nói: “Có lẽ, bây giờ trong mắt hắn, tử thương càng ít càng tốt, cái mà hắn cân nhắc đến không phải là vấn đề sức chiến đấu cao hay thấp của những người sẽ hy sinh, mà là vấn đề về số lượng người sẽ hy sinh...”.
Mỗi vị Thánh trưởng lão có mặt tại đây, cùng với những trưởng lão nòng cốt của Thái Thanh tông đều nhíu chặt mày lại.
Suy nghĩ của Tần Ninh, bọn họ đương nhiên không tán thành.
Một đại tiên tông, muốn bồi dưỡng ra một vị Tiên Tôn còn phải xem may mắn.
Mà bồi dưỡng ra một vị Tiên Đế, không biết phải hao phí bao nhiêu thiên tài địa bảo.
“Đi thôi!”
Thanh Thiên Tung chỉnh lại quần áo, cười nói: “Xem xem trận chiến này, ai có thể sống sót!”
Cùng lúc đó.
Tam Thanh tiên vực, đại địa Trung Thiên, bên trong Ngọc Thanh Vực, Ngọc Thanh tiên cung.
Gương mặt của Ngọc Thiên Ngưng lúc này cũng mang vẻ sương lạnh.
Các vị cung chủ Phù Hoa Dương, Mẫn Tịnh, Thí Hồng Viễn, Thôi Lập Nhân, Cốc Giang, Tưởng Chính Nghiệp cũng đều đang nhíu chặt hai đầu lông mày.
Mà tình hình hiện tại cực kỳ gay go.
“Tần Ninh đúng là làm bừa...”.
Phù Hòa Dương cung chủ nói: “Đại cung chủ, không thể để mặc hắn làm bừa như vậy được”.
Ngọc Thiên Ngưng nhìn về phía Phù Hoa Dương, gật đầu, giọng nói trong vắt du dương: “Quả là như vậy, cho nên, nhị cung chủ, tam cung chủ, chuẩn bị chút đi, tham chiến thôi”.
“Ừm... hả?”
Phù Hoa Dương và mấy vị cung chủ khác lập tức ngẩn người.
“Đi chuẩn bị đi!”
Ngọc Thiên Ngưng nói: “Tần Ninh làm như vậy, Trương Linh Phong nếu đã đồng ý rồi, vậy ta cũng rất muốn nhìn xem, Trương Linh Phong rốt cuộc có ý gì”.
“Vị đại ca kia của hắn ta, mà nay rốt cuộc là ở đâu, đến Thần Môn bị diệt mà cũng không xuất hiện, ta nhất định phải tìm được hắn!”