Đối với suy nghĩ của Thời Thanh Trúc, tất nhiên là Tần Ninh không biết.
Nhưng cho dù có biết thì hắn cũng không biết nên làm thế nào.
Thời Thanh Trúc đã từng là thiên kiêu trong việc tu hành, có thể nói là vô cùng khắc khổ.
Chỉ là khi Tần Ninh liếc mắt nhìn Thời Thanh Trúc, ánh mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Hiện tại, chỉ cần nàng còn ở bên cạnh hắn là tốt rồi.
…Linh Ngự môn.
Trong một tòa đình viện.
Đình viện này rất rộng lớn, tường cao vây xung quanh.
Ở một góc của đình viện, trong một chiếc ao hơi nước mịt mờ, xung quanh ao là những cây hoa tản ra mùi hương nhàn nhạt.
Từng cánh hoa rơi xuống ao, khiến cho cả chiếc ao nhìn có vẻ tiên khí.
Giờ phút này, dòng nước trong suốt trong ao có chút dập dìu.
Bên bờ ao, có hai bóng người đang lẳng lặng nằm đó.
Nhìn kỹ lại thì đúng là Hồng Phù Dung và Nguyên Sơ Liễu.
Bên cạnh hai người bày một bộ ấm trà.
Váy dài quần lụa vương trên mặt đất cạnh ao.
Trong ao, hai thân hình thon dài, trên người không một mảnh vải nằm ghé bên bờ.
Giữa khe hở của những cánh hoa phủ trên mặt ao, thấp thoáng như ẩn như hiện hai đôi chân thon dài.
Nước ao tràn qua ngực, lộ ra cần cổ trắng nõn của hai người.
Cánh tay thon dài, trắng nõn như ngó sen của Hồng Phù Dung hơi nâng lên, bưng một chén trà, nhẹ nhàng uống một ngụm.
“Liễu Nhi…”
“Sư tôn, người nói đi”.
Nguyên Sơ Liễu lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm nghị nói.
Hồng Phù Dung nhìn thoáng qua ngực của đồ nhi mình, khẽ cười nói: “Con căng thẳng như vậy làm gì, hẳn là đã rất lâu rồi hai thầy trò chúng ta chưa cùng nhau tắm như thế này, thả lỏng chút đi…”, Nguyên Sơ Liễu nghe vậy thì cúi đầu, ngồi xuống.
“Con cảm thấy Tần Ninh là người như thế nào?”
Hồng Phù Dung thản nhiên nói.
“Rất thần kỳ”.