Thậm chí, nếu như âm lượng tăng thêm chút nữa, nhiều khả năng tim họ sẽ nứt toác, mạch máu nổ tung và chết ngay tại chỗ.
"Ta nhớ tên của ngươi rồi!"
Mắt máu nhấp nháy lúc ẩn lúc hiện. Gã ta từ tốn nói với Tần Ninh.
"Tới cũng đã tới, lộ mặt luôn cho rồi, còn che che giấu giấu làm quái gì? Ta chẳng qua chỉ là một Thiên Thánh thất phẩm tại thánh vực Thiên Hồng này thôi, tới đây giết ta nhanh lên nào!"
"Không ngờ đường đường là trưởng tộc cấp bậc Thánh Đế mà tự mình đến đây chỉ vì một Thiên Thánh nhỏ bé như ta, sợ hãi quá đi mất".
Tần Ninh cười một cách chế nhạo.
Mắt máu lại nhấp nháy, giọng nói tiếp lời: "Ngươi nhận ra bản thể của ta không thể xuống đây nên mới dám làm càn như thế chứ gì?"
"Không không, ngươi hiểu lầm rồi!"
Tần Ninh nhếch mép đáp lại: "Ta nhận ra bản thể của ngươi không thể xuống đây nên mới dám làm càn như thế, nhưng làm càn là để khiến ngươi đưa bản thể tới đây, ngươi dám đến không? Dám đến đây giết ta không?"
"Nếu ta giáng thế thì ngươi không tránh khỏi cái chết!"
"Ồ? Thử xem sao nào!"
Tần Ninh nghênh ngang hỏi: "Ngươi cứ thử đi, để xem ai sẽ là người chết sau cùng!"
Giờ phút này, nét mặt của hai vị hoàng giả Huyết Hủ và Huyết Phong đều bàng hoàng.
Tần Ninh điên rồi!
Người này giết nhiều quá điên rồi!
Kẻ địch là Huyết Đế mà còn dám như vậy!
Huyết Đế lại lên tiếng: "Ngươi biết ta không thể xuống đây mà, nếu vậy thì chắc chắn Thánh Đế của các thánh vực khác sẽ ra tay với ta, chỉ là... tuy đây không phải là bản thể nhưng vẫn có thể giết ngươi như thường, ngươi chỉ có ba mạch Thánh Long thì đố hòng chống cự nổi, trừ khi ngươi có thể sử dụng toàn bộ các mạch của Thánh Long!"
"Làm sao ngươi biết ta không làm được?"
Tần Ninh như cười như không: "Nếu ngươi đưa bản thể xuống đây, ta sẽ cho ngươi thấy ta có làm được không".
"Ngươi bị điên hay sao mà dám phô trương thanh thế với ta?"
"Vậy ngươi rảnh hơi hay sao mà cứ thăm dò ta mãi thế? Tới luôn đi, thử là biết thôi?"
Vầng sáng xung quanh đôi mắt máu chập chờn, gã ta lẩm bẩm: "Đã vậy thì như ngươi muốn. Bản đế chống mắt lên xem ngươi có chịu được nổi không!"
Tần Ninh khẽ cười nhìn mắt máu.
Thế rồi, ánh sáng đỏ rực ngày càng rõ hơn giữa đêm đen vô tận.
Vầng sáng chậm rãi nhấn chìm bóng tối khiến cho luyện ngục bao phủ cả bầu trời từ đen chuyển sang màu máu.
Còn đôi con ngươi ấy thì hóa thành luồng sát khí kinh khủng chảy ồ ạt như cơn hồng thủy.
Dòng nước lũ đỏ như một cơn sóng thần giáng xuống mặt đất, như một ngọn núi lửa phun trào và nuốt chửng cả đất trời, như giông tố phá hủy mọi thứ trong cuồng nộ.
Hiện tại, dòng thác đỏ ngầu ấy lan rộng ra khác nơi như thể muốn xâm chiếm toàn bộ thánh sơn Cửu U.
Vô số người bàng hoàng ra mặt khi nhìn thấy khung cảnh này.
Trông chẳng khác gì tận thế cả.
Thánh sơn Cửu U mênh mông biết bao nhiêu?
Thế mà giờ đây ai cũng thấy nó yếu ớt đến đáng thương.
Nước lũ ồ ạt dâng lên, Huyết Đế cất tiếng: "Kết cục của thứ ngu xuẩn chỉ có thể là cái chết..."
Khi thấy dòng nước đỏ như máu cuộn trào, bấy giờ ánh mắt của Tần Ninh mới trở nên nghiêm nghị.
"Quả là tàn nhẫn mà".
Vừa nói xong, một cỗ thiên uy rực rỡ được giải phóng từ trong cơ thể Tần Ninh ra ngoài.
Huyết Đế không thật sự đến.