Sau bảy tám lần quẹo trái quẹo phải, khoảng đâu nữa cảnh giờ, mười người xuất hiện ở ngoài mấy chục dặm rừng tiên thụ.
"Đây là... ra rồi hả?"
Mọi người chỉ cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Bắc Minh Kiết hiếu kỳ hỏi: "Tần đại ca, sao ngươi biết đi ra kiểu gì?"
Tần Ninh cười nói: "Tất nhiên là ta...", thế nhưng, vừa nói được một nửa, Tần Ninh ngẩn người ra.
Đúng vậy! Sao hắn biết làm sao để ra! Không, đúng là hắn biết thật.
Nhưng mà... hơn mười dặm tiên thụ tập hợp lại thành mê trận và cấm trận... đều dựa vào ý của hắn.
Nói đúng ra... bố trí mê trận và cấm trận ở đây giống hệt như hắn làm ra.
Hai tiên trận sư khác nhau dù cùng làm ra một trận pháp nhưng cũng sẽ có điểm khác biệt rất nhỏ.
Trừ phi... trận pháp ở đây do chính hắn làm nên.
Nhưng trận pháp này không phải do Tần Ninh xây dựng! Nhưng cô bé năm đó, cô bé hắn tự tay dạy dỗ kia lại có thể! Đó là người Tần Ninh tần tảo chỉ dạy.
Nụ cười trên mặt Tần Ninh biến mất.
Hắn nhìn về phía đám Tương Chính Thiên, Bắc Minh Kiết, Dịch Văn Vũ, không khỏi bàng hoàng nói: "Trưởng bối của các ngươi có nói qua vị đại nhân vật Kim Tiên ở đây là ai không?"
Cả bọn lắc đầu.
Nhưng Dịch Văn Vũ bỗng nói: "Ta đã từng nghe phụ thân nhắc tới, dù sao không phải ở Tử Vân tiên châu chúng ta, hình như là từ tiên châu khác tới".
Tần Ninh cứng người.
Không đúng.
Chắc là không phải.
Hắn chỉ đang nghĩ lung tung thôi.
"Tần đại ca, sao thế?"
Cả nhóm thấy vẻ mặt của Tần Ninh không đúng lắm.
"Không... không có gì...", Tần Ninh nói tiếp: "Ta đi xem thử!"
Nói xong, Tần Ninh xoay người trở về rừng cây.
Khoảng mấy canh giờ sau, Tần Ninh mới bình yên vô sự đi ra.
Thế nhưng cả bọn đều thấy rõ sắc mặt của Tần ninh càng thêm nghiêm trọng.
"Tần đại ca, rốt cuộc là sao vậy?"
"Đúng vậy...", "Ngươi đừng làm bọn ta sợ nha...", Tần Ninh nhìn bọn họ, vẫn không nói gì.
"Đi tiếp thôi".
Mãi một hồi lâu sau Tần Ninh mới mở miệng.
Đi xuyên qua rừng tiên thụ trải dài hơn mười dặm, mười người tiếp tục tiến tới.
Nhưng dọc đường đi, Tần Ninh đều có vẻ bất an.
Cứ như vậy, mười người xuất hiện trước một tòa cung điện.