Lúc này, Trần Nhất Mặc đang đứng dưới chân một ngọn núi, xúc từng xẻng đất cát một, hắn ta đã đào được mấy ngàn thước ở hơn trăm sơn dược.
Giờ phút này, Tần Ninh đứng bên cạnh Trần Nhất Mặc, nhìn hắn ta xúc một xẻng đất rồi lại một xẻng đất.
“Sư tôn…”
Trần Nhất Mặc đứng trong cái hố, chống xẻng xuống, trông giống như một người nông dân, hắn ta oán giận nói với Tần Ninh: “Con nhất định phải đào như thế sao? Con có thể dùng một quyền phá vỡ”.
“Từ từ đào!”
Tần Ninh cũng nói: “Nếu như dùng khí Chí Tôn để nổ tung, ta còn muốn ngươi làm gì?”
Trần Nhất Mặc bất mãn nói: “Sư tôn, không phải là con chỉ đoạt sự nổi bật của người thôi sao, không đến mức như thế chứ…”
“Sự nổi bật của ta?”
Lúc này, Tần Ninh buồn cười nói: “Cái tên nhóc này, vi sư là người thích khoe mẽ sao?”
Trần Nhất Mặc gãi gãi đầu.
Đúng thật.
Sư tôn không phải là người như thế.
“Bảo ngươi đào thì ngươi cứ đào đi, dược sơn này ẩn chứa điều thần bí”.
“Chẳng qua sư tôn ta bây giờ là Đại Đế Tôn tầng bảy, không thể liếc mắt một cái nhìn ra luôn, cho nên mới cần ngươi”.
Tần Ninh nhìn bốn phía, chậm rãi nói: “Nơi đây, có lẽ là một đường long mạch, ngươi còn nhớ không, năm đó, hai người chúng ta từng ở trong Thiên La Vực, phát hiện ra một đường long mạch, thế nhưng lại cực kỳ nhỏ, gần như là yếu đến mức không thể nhận ra”.
Trần Nhất Mặc vò đầu nói: “Chúng ta đã từng đến Thiên La Vực sao?”
“…”
Ngu ngốc ngu ngốc, tên nhóc này hoàn toàn bị giam giữ đến mức ngốc luôn rồi.
Nhìn thấy Tần Ninh không nói lời nào, Trần Nhất Mặc lập tức nói: “Sư tôn, năm đó, hai người chúng ta đi qua rất nhiều nơi, làm sao con có thể nhớ rõ được…”
Tần Ninh mặc kệ hắn ta.
Trăng đêm ngả về tây, trong núi non, hào quang nhàn nhạt như ẩn như hiện.
Trần Nhất Mặc làm việc.
Tần Ninh giám sát.