May mà giữa chừng có Tần Ninh nhập cuộc, không nói gì đã ra tay với Viêm tộc và Vũ tộc. Điều đó đã giúp bọn họ thoát khỏi hiểm cảnh.
Tuy nhiên.
Thực lực của Viêm Thiên Lực này kinh khủng quá rồi! Xung quanh đây trăm dặm chìm trong khói lửa chiến tranh, dao động tiên khí khủng khiếp phá hủy cả khu vực nơi đây.
Tần Ninh vẫn còn đang cầm kiếm truy sát Vũ Trắc.
Nhưng cường giả Thiên Tiên đi theo Viêm Thông Huyễn tới đây hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc, chống chọi với Tần Ninh.
Thấy từng vị Thiên Tiên cao phẩm bên cạnh mình bị giết, sắc mặt của Vũ Trắc càng khó coi hơn.
Hắn ta cảm nhận được khoảng cách giữa Tần Ninh và mình đang ngày một rút ngắn.
Mà một khi Tần Ninh bám theo kịp, tới trước mặt hắn ta, vậy thì... Hắn ta sẽ xong đời thật đấy! Giờ phải làm sao đây?
Giờ phút này, Vũ Trắc chỉ biết cầu nguyện chân thành trong lòng rằng, mong những đại năng Kim Tiên đã thoát khỏi phong ấn của Viêm tộc và Vũ tộc sẽ chạy tới đây.
Uỳnh... Một xác chết rơi xuống trước mặt Vũ Trắc làm hắn ta sợ đến mức giật cả mình.
Khi đối mặt với cái chết, bất kỳ ai cũng không thể giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối.
Vũ Trắc nhìn Tần Ninh đang cầm kiếm tới gần, nhỏ giọng quát: "Tại sao ngươi muốn sát hại Viêm tộc và Vũ tộc bọn ta thế hả?"
Tần Ninh cầm Long Nha tiên kiếm, cười chế nhạo: "Bởi vì các ngươi xông vào vườn nhà ta, giết hại quá nhiều sinh linh".
Vũ Trắc lạnh lùng cãi: "Vũ tộc và Viêm tộc bọn ta vào Tiên giới có phải để giết hại đâu".
"Ta biết!"
Tần Ninh giễu cợt, bảo: "Muốn tìm một thứ mà không tìm thấy thì đương nhiên sẽ giở trò chém giết rồi. Những kẻ đến từ ngoại vực mà ta gặp từ lúc ở đại lục Vạn Thiên đến nay đều như vậy cả!"
Vũ Trắc càng sợ hãi hơn khi nghe thấy câu này của Tần Ninh.
Kẻ này đã tiếp xúc với võ giả các tộc ở ngoại vực bọn họ từ rất lâu về trước rồi.
Hơn nữa còn hận thấu xương bọn họ.
"Tiếp đó, ta sẽ tiễn ngươi lên đường!"
Long Nha tiên kiếm ngưng tụ tiên khí, kiếm khí sắc bén bắn thẳng về phía Vũ Trắc.
Vũ Trắc cắn răng, giang hai cánh ra đằng trước nhằm bảo vệ bản thân.
Uỳnh... Từng đạo kiếm khí bùng nổ.
Tiếng ầm vang kinh thiên động địa truyền đi khắp nơi.
Lúc này, Tần Ninh vừa lùi lại mười mấy dặm vừa nhìn về phía trước, nhíu mày lại.
Những luồng kiếm khí đã tán loạn nhưng Vũ Trắc vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.
Có một bóng dáng hiện ra trước người hắn ta.
"Phàm Tài thúc!"