Bỗng nhiên, Tần Ninh nói: “Kể từ hôm nay Giao Tử Huyên là tọa kỵ của Tần Ninh ta, vậy nên ta hy vọng hai vị ngừng truy sát hắn ta”.
Câu nói ấy khiến Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ đều sửng sốt.
“Trừ phi hắn ta có thể chứng minh rằng hắn ta quả thật có một người ca ca tên là Giao Tử Lăng!”
Bạch Hạo Vũ vẫn kiên trì.
“Ta có thể làm chứng cho hắn ta”.
Tần Ninh cũng khăng khăng nói: “Ta không phải đang đàm phán với hai vị, mà là... thông báo cho hai vị biết thôi”.
“Ngươi...”, không ngờ là Tần Ninh lại ngang ngược như vậy.
“Sao thế?
Không chấp nhận ư?”
Tần Ninh cười nói: “Tuy thực lực của ta hiện tại mới chỉ là cảnh giới Kim Tiên, nhưng...”, ầm... Tần Ninh còn chưa dứt lời.
Trên bầu trời thoáng có tiếng sấm rền vang.
“Nguyên Hoàng cung!”
Một tiếng quát bỗng truyền tới.
“Thằng nhãi Tần Ninh ở đâu rồi?”
Một giọng nói tràn ngập phẫn nộ vang lên, sinh ra một áp lực khiến tâm linh người ta run rẩy.
Cuồng phong thét gào giận dữ, tiên khí cuồn cuộn quét quanh như sắp hất thẳng chiến hạm đi chỗ khác, rồi đập nát bãi đá nơi đám Tần Ninh đang ở.
Cơ thể khổng lồ của Cửu Anh bay lên trời, ngăn chặn từng cơn áp lực kia.
“Ở đây không có thằng nhãi Tần Ninh nào cả, chỉ có cung chủ Tần Ninh mà thôi”.
Tần Ninh cười cười nhìn về phía trước, hỏi: “Người tới là ai đấy?”
“Là gia gia Vạn Tiên Lâu của ngươi đây!”
Một tiếng quát vang lên, mười người bước đi trên không trung đến đây, rồi dừng chân cách đó mười trượng quan sát phía dưới.
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên có vóc người vạm vỡ, khí chất hiên ngang, sát khí ngút trời.
“Ngươi là... Vạn Thừa Phong hả?”
Tần Ninh nhìn qua, thăm dò hỏi.
Ở bên cạnh người đàn ông kia, Tần Ninh có thấy một người... Vạn Trạch Dương! Lần trước, mẫu thân của Vạn Trạch Dương là Minh Thủy Tuyền dẫn theo Tào Hạo Nhiên và Nghiêm Tử Anh tấn công lên đảo Thiên Thông nhưng đều chết sạch.
Thế nhưng lại không có tung tích của Vạn Trạch Dương.
Nên hắn đoán tên kia bỏ chạy rồi.
Đi chung với Vạn Trạch Dương mà còn đến từ Vạn Tiên Lâu, ngoại trừ Vạn Thừa Phong
ra thì còn là ai vào đây nữa?