Mà những thương vong không đáng có này, đều bởi vì đám người Thanh Thương đã không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
Bị đuổi đến nơi cách sân nhà của mình cả nghìn vạn dặm, đến một vùng trời đất hoàn toàn xa lạ, cả ngày bị đánh bị giết, phải sống một cách o ép, bất kể là ai, sau nhiều năm đằng đẵng chịu đựng cuộc sống như vậy thì cũng không thể chấp nhận được.
Hàn Thanh Điền rất thấu hiểu cảm xúc của đám Thanh Thương, Thiên Lang Tử và Cơ Bằng Triển.
Mà việc đã đến bước này, cũng chẳng còn gì để cứu vãn nữa.
Phải đánh.
Thì đánh.
Cơ hội mà bọn họ có thể dành được chiến thắng có lẽ rất lớn.
Hàn Thanh Điền nhìn về phía hai vị Tiên Tôn của Thượng Thanh Lâu.
Thanh Nguyên Bân!
Đường Thâm!
“Nhị vị, có lẽ ba bá chủ các ngươi sẽ phải lặp lại con đường mà Thần Môn của Thái Thần tiên vực đã trải qua, việc đến nước này, tại hạ thực sự không muốn khiến cho Tam Thanh tiên vực phải hứng chịu cảnh sinh linh đồ thán, thương vong vô số, cho nên, mong là nhị vị có thể rũ bỏ thành kiến, cùng đi chung đường với chúng ta, mở ra một thời kỳ phồn vinh thịnh vượng mới cho Tam Thanh tiên vực”.
Giọng điệu của Hàn Thanh Điền đầy vẻ thành khẩn.
Đường Thâm bật cười nói: “Ta với mẹ ngươi phồn vinh thịnh vượng ấy, đồ điên!”
“...”.
Tất cả mọi người nghe thấy lời này, không khỏi cạn lời.
Những nhân vật ngày thường ở tít trên cao kia, là những người tựa như thần phật trong lòng bọn họ, nhưng mà cái miệng này... quả thực là quá hỗn.
Thanh Nguyên Bân lúc này cũng bật cười nói: “Năm đó nhóm tiên hiền đã khuất của Tam Thanh tiên giáo đã ngăn Thụ Nhãn tộc, Thanh Giác tộc, Ảnh Lang tộc ở bên ngoài Tam Thanh tiên vực”.
“Chúng ta mặc dù không bằng được những tiên hiền đã khuất, nhưng đến nay ít nhất cũng sẽ không để cho các ngươi hô mưa gọi gió ở trong Tam Thanh tiên vực”.
“Trước đây các ngươi là những binh lính trong vũng bùn bẩn thỉu, chúng ta lười không thèm để ý đến, mà nay...”.
“Muốn nhảy ra ngoài, đòi làm chủ nhà thì đó là điều không thể!”
Thanh Nguyên Bân nói đến đây, mỉm cười rồi nói tiếp: “Lão già Cao Thành, Cung Tây Hoa, hai người các ngươi nói xem, có đúng không?”
Khi lời của Thanh Nguyên Bân vừa dứt, chư vị tiên nhân có mặt ở đó đều nhướn mày lên.
Cao Thành?
Cung Tây Hoa?
Là thần thánh phương nào?
“Ha ha, Lão Thanh Đầu, lão tiểu tử ngươi nói chuyện cũng thẳng quá đấy, nhưng mà rất có lý, lão phu sẽ không tranh luận với ngươi nữa”.
Chớp mắt, một giọng nói vạng vọng khắp cả vùng biển rộng.
Đám người bỗng tách ra một con đường, chỉ thấy một ông lão vóc dáng cao lớn, khí tức mạnh mẽ sải bước chân đi, dáng vẻ như trên thế gian này ta là tất cả.
Đây không phải là do ông ta cố tình làm ra vẻ như vậy, mà là khí thế vốn dĩ đã mang theo trên người của ông ta là vậy.