Cứ thế, mặt trời đã gác núi mà chín người Nguyên Hổ vẫn còn đuổi theo Trần Nhất Mặc sát sao.
Bấy giờ Cửu Anh đã mệt bở hơi tai, chín cái đầu lẫn lỗ mũi đều bốc khói trắng.
"Cửu gia, ta mệt quá!"
Nó nói trong kiệt sức.
Chạy không nổi nữa rồi!
Tần Ninh cảm nhận tình hình đằng trước, bỗng nhướng mày ra lệnh: "Dừng lại!"
Dừng lại sao?
Cửu Anh chậm rãi giảm tốc độ.
Tại một ngọn núi đằng trước.
Mặt trời lặn về hướng tây, một bóng người áo trắng đứng chắp tay trên đỉnh một ngọn núi cao.
Sống lưng thẳng đầy ngạo nghễ, không ai sánh bằng.
Cứ đứng trên đỉnh núi như thế, tình cờ lúc đó mặt trời cũng nằm trên đỉnh núi khiến người này như biến thành một bức tranh thơ mộng.
Trần Nhất Mặc!
Dừng lại rồi!
Mà lúc này, Nguyên Hổ và tám người kia cũng đồng loạt dừng lại ở đỉnh từng ngọn núi, thở hồng hộc nhìn về phía hắn ta.
Nãy giờ đuổi theo tên này, mệt chết mất!
"Trần Nhất Mặc, sao không chạy nữa?"
Nguyên Hổ hừ lạnh, nhìn sang nhóm Tần Ninh.
Hắn ta thẳng tay tung một cú chưởng với Tồn Thiên Tỉ đang cầm, khí thế bàng bạc bộc phát ra ngoài.
Ầm...
Mặt đất bùng nổ, khí tức khiến người ta hãi hùng cũng lan ra khắp nơi.
Một cái lưới sấm sét tức khắc từ trong Tồn Thiên Tỉ ập lên Tần Ninh và Cửu Anh.
Ba con chó Đại Hoàng thấy vậy bén nhanh như chớp rời khỏi người Cửu Anh.
Đùng đùng...
Tiếng sấm đánh làm Tần Ninh và Cửu Anh chao đảo không ngừng, Tần Ninh phun một ngụm máu tươi, chín cái đầu của Cửu Anh nháy mắt cũng uể oải, không động đậy được nữa.
"Trần Nhất Mặc, ngươi còn chạy nữa thì ta sẽ giết sư tôn của ngươi đấy!"
Nguyên Hổ đằng đằng sát khí đe dọa.