Nó vỗ cánh rồi từ từ đáp xuống, sau đó tung ra một trảo, bắt được hai người đang trôi nổi trên mặt biển.
Tần Ninh lái chiến hạm đến đó, cơ thể Cửu Anh đáp xuống, ném thẳng hai tên kia lên boong tàu.
Rầm rầm... hai người kia rơi xuống.
Tần Ninh bước lên.
“Là hai tên này hả?”
Giao Tử Huyên nhìn qua rồi gật đầu.
“Ngươi quen chúng không?”
Giao Tử Huyên bèn đáp ngay: “Ta biết một người trong số đó, người đó là Bạch Hạo Vũ, đến từ phủ Hạo Thiên ở biển Nam Tiên”.
Nói xong, Giao Tử Huyên chỉ vào một người mặc áo trắng trong đó, lúc này, sắc mặt người thanh niên ấy tái mét như sắp chết ngất đi.
Tuy người thanh niên ấy đang bất tỉnh nhưng khi tức đặc biệt trên người hắn ta vẫn không tan biến.
Dáng người hắn ta cao ráo, làn da trắng nõn, ngũ quan góc cạnh, rõ ràng mà thâm thúy trông như một bức tượng điêu khắc vậy.
“Bạch Hạo Vũ...”
“Biển Nam Tiên...”, Tần Ninh nỉ non nói: “Người của biển Nam Tiên chạy tới biển Đông Tiên chỉ để bắt ngươi à?”
Giao Tử Huyên hừ nói: “Ai biết tên đó có ý gì chứ?”