Sau một đêm đàm đạo, hôm sau Tần Ninh lại tiếp tục ngưng tụ trận văn.
Lần này sắc mặt Tần Ninh càng khó coi hơn.
"Sao nữa thế ạ?"
"Trận văn lại thay đổi!"
Tần Ninh nhướng mày, nói: "Nếu cứ kiểu số trận văn ta tạo ra hôm nay qua ngày hôm sau bị hao mòn hơn một nửa thì có lẽ mười lăm năm đã chưa chắc dựng được vận chuyển trận đâu".
"Không còn cách nào khác sao ạ?"
Tần Ninh lắc đầu.
Trần Nhất Mặc đáp: "Không sao ạ, đệ tử ở đây bốn trăm năm rồi, đợi thêm mấy năm nữa cũng không sao".
"Nhưng còn sư tôn, các sư huynh và sư nương đều ở bên ngoài, không chắc họ có an toàn không nữa..."
Tần Ninh từ tốn bảo: "Thế lực của nhà họ Nguyên đúng là trải rộng đấy nhưng nếu vào Cửu Nguyên Vực nhiều lần sẽ khiến người trong Thượng Nguyên Thiên Vực cảnh giác. Hồi xưa vi sư cũng có mấy người quen biết trong Thượng Nguyên Thiên Vực, không cần lo lắng vấn đề an toàn của họ đâu".
Đoạn hắn nhìn cánh tay của Trần Nhất Mặc, nói: "Vi sư lo cho tay của ngươi hơn..."
"Hì, cái này thì càng không sao á, đã mấy trăm năm nên con cũng quen rồi, đợi thêm cũng không sao đâu".
Tần Ninh chậm rãi gật đầu.
Thế là từng ngày trôi qua, ngày nào hắn cũng tạo trận văn để dựng đại trận.
Thấp thoáng đã bảy năm trôi qua.
Tần Ninh vào Diêm Môn đã tám năm.
Bên ngoài thì đã tám trăm năm trôi qua.
Hôm nay, trong thế giới Diêm Môn.
Mặt trời gác núi, Trần Nhất Mặc tự mình xuống bếp làm một bàn ăn thịnh soạn.
Sau mấy năm được hai sư đồ cùng nhau vun đắp, ngoài sơn cốc đã có mấy căn nhà tinh tế, chòi nghỉ mát, hòn non bộ cỡ nhỏ, ao hồ. Tất cả đều có đủ.
"Sư tôn ơi, ăn cơm thôi!"
Trần Nhất Mặc hí hửng gọi.
Bảy năm qua, mỗi ngày hắn ta đều đi theo Tần Ninh như hình với bóng, thảo luận về đan đạo cả ngày lẫn đêm, suy nghĩ đã thoáng hơn và cười nhiều hơn trước.
Bốn con thú Cửu Anh, Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng cũng lăng xăng chạy tới.
Hai người bốn thú ngồi chung một bàn.
Trên bàn là mấy món thức ăn, còn có canh thịt các kiểu.
Trần Nhất Mặc cười nói: "Mời sư tôn đánh giá!"
Giờ phút này, bốn con thú Cửu Anh, Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng đồng loạt nhìn về phía Tần Ninh.
Hắn cầm đũa, gắp một miếng thịt lên ăn, nhai mấy cái rồi nuốt xuống. Một lát sau, khuôn mặt Tần Ninh bỗng hết xanh lại trắng, nhìn Trần Nhất Mặc, nói: "Ngươi thêm độc của cỏ Liệu Phế và cỏ Giới Hư làm gì thế hả. Hai loại cỏ này, cỏ Liệu Phế có mùi hăng, cỏ Giới Hư tuy đúng là trung hòa được vị của cỏ Liệu Phế nhưng võ giả ăn vào sẽ thấy sai sai đấy. Độc này dở quá..."