Tần Ninh lại nói: “Ngươi ra mặt chủ trì, ta sẽ ở bên dưới nhìn, Giang gia dù sao cũng là một phần của Võ Môn, nếu có thiên tài ưu tú thì ta cũng vui vẻ”.
“Vâng!”
Giang Tĩnh cười nói: “Nếu được Đại Đế coi trọng và chỉ đạo thì đó chính là phúc khí ba kiếp của chúng”.
“Nịnh hót à?”
“Không dám ạ”, Giang Tĩnh nghiêm mặt nói: “Năm đó, nếu Lập Thanh không được đại nhân tài bồi thì nào có Lập Thanh của hôm nay, những gì Lập Thanh nói là từ đáy lòng”.
Tần Ninh phất tay nói: “Thôi được rồi, tiến hành tuyển chọn so tài của Giang gia như kế hoạch đi”.
“Ngươi cứ coi như ta không tồn tại là được, có chuyện gì ta sẽ tìm ngươi”.
“Nhớ kỹ những lời ta nói, ngươi không biết ta đã về, cũng đừng nhắc gì với Giang Vũ”.
Giang Tĩnh gật đầu.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Nói thật, trong Võ Môn to lớn như vậy, người đáng giá để ta tin tưởng cũng không có mấy ai, nhưng Tiểu Lập Thanh ngươi lại là một trong số đó”.
Giang Tĩnh nghe vậy thì kích động gật đầu.
“Đi thôi!”
Lúc này, Tần Ninh đứng dậy.
Cùng lúc đó, bên ngoài lầu các.
Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu cùng với Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi, Tiên Hàm lần lượt chờ đợi.
“Không biết Tĩnh lão định làm gì Tần công tử...”, Giang Y Y lo lắng nói: “Haiz, Tần công tử...”
“Tỷ tỷ, chúng ta đi xin cho hắn đi”, Giang Tiểu Tiểu lo lắng nói: “Dù sao Tần công tử cũng đã cứu mạng chúng ta, hắn đâu làm gì sai chứ”.
Mà lúc này, ở một bên khác.
Ôn Hiến Chi dò xét Tiên Hàm một lượt.
“Ngươi là ai?”
Tiên Hàm hỏi trước.
“Ta?”
Ôn Hiến Chi ho khan một cái, nghiêm mặt nói: “Ta là đồ đệ của Tần Ninh, Ôn Hiến Chi”.
Nghe vậy, Tiên Hàm buồn bực nói: “Đồ đệ của ca ta chỉ có Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư, ngươi xuất hiện từ bao giờ đây, mới nhận à?”
“Phi!”
Ôn Hiến Chi phẹt một bãi nước miếng, nói: “Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương mới là mới nhận, ta đã là đồ đệ của sư tôn từ lâu rồi”.
“Nói cho ngươi ngươi cũng chẳng hiểu, kệ đi”.
Ôn Hiến Chi không thèm quan tâm.