Trong khu vực xa nhất ở phía Tây của Tam Thanh tiên vực.
Bốn đại vực là Tây Thanh Vực, Thái Ninh Vực, Thái Bạch Vực và Thái Giang Vực, vốn là một đường thẳng từ Nam đến Bắc.
Bạch gia của Thái Bạch Vực.
Giang gia của Thái Giang Vực.
Cùng Ninh gia của Thái Ninh Vực, từ trước đến nay vẫn giữ một quan hệ rất tốt.
Nhưng lần này bỗng nhiên phát tác, tấn công Ninh gia, Ninh gia thất bại nặng nề, tổn thất nghiêm trọng.
Ninh Tùy Vân gặp lại Tần Ninh, gật gật đầu, đôi tròng mắt phiếm đỏ, hai bàn tay xiết chặt, trông vô cùng bi phẫn.
Lần này, Tam Thanh tiên vực đã hoàn toàn bung bét.
Ba bá chủ dốc toàn lực chiến đấu với dị tộc, những khu vực khác hoặc là đứng ở thế trung lập hoặc là phản đối dị tộc, hoặc là ủng hộ dị tộc, nhưng tất cả đều đang tự mình chiến đấu.
“Bạch gia ở Thái Bạch Vực, Giang gia ở Thái Giang Vực từ trước đến giờ che giấu kỹ thật!”
Thần Tinh Dịch nhìn về phía mấy vị trưởng lão nói: “Xem ra, Trúc Diệp Tông chúng ta phải đi một chuyến này rồi”.
Bên trong đại sảnh, một tấm bản đồ được mở ra, địa hình của bốn đại vực được hiện ra rõ ràng.
Tần Ninh nhìn bộ dạng căm phẫn của Thần Tinh Dịch liền bước lên trước.
“Sư phụ”.
“Ừm”.
Tần Ninh tùy ý nói: “Thái Bạch Vực, Thái Giang Vực, Bạch gia và Giang gia liên kết với nhau, lại có dị tộc giúp đỡ, Trúc Diệp Tông chưa chắc đã đánh thắng được”.
“Để ta xem xét kỹ tình hình trước đã”.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều thoáng ngẩn người.
Tần Ninh cười nói: “Gần đây xương cốt ít hoạt động, cảm giác đã sắp rỉ sét đến nơi rồi, nếu như bọn họ đã dám ra tay với Ninh gia, e rằng mục đích không chỉ là Thái Ninh Vực, còn có Tây Thanh Vực, càng hoặc là nhằm vào ta mà đến”.
Lời vừa nói ra, Thần Tinh Dịch lập tức nói: “Sư phụ, nếu như đã nhằm vào người, vậy thì người càng không nên xuất hiện như vậy”.
Nhưng Tần Ninh lại lắc đầu cười nói: “Không!”
“Càng là nhằm vào ta, thì ta càng phải xuất hiện”.
“Cuộc chiến này xem ra thì có thể kéo dài rất lâu, nhưng rốt cuộc kéo dài được bao lâu thì còn chưa biết”.
“Ta không có thời gian để dây dưa với bọn chúng ở trong Tam Thanh tiên vực, ta nghĩ là có một số người cũng không muốn như vậy”.
“Trong khoảng thời gian này ta cũng đã nghĩ rất nhiều, Vị kia ở Thượng Thanh Lâu bất kể là ai, thì có lẽ cũng đang chờ đợi một thời cơ”.
“Nếu đã như vậy, ta sẽ tạo ra một thời cơ cho hắn ta”.
Phải biết rằng.
Trước mắt.
Trong tay Tần Ninh còn nắm một con cờ là Ôn Ngọc Trạch.
Dị tộc không thể nào từ bỏ Ôn Ngọc Trạch.
Mà Tần Ninh sẽ càng không từ bỏ.
Chuyện xảy ra trên biển Tam Đế càng giống như một mồi lửa.
Mà bây giờ, trò chơi mới chỉ bắt đầu.
Tần Ninh nhìn về phía Ninh Chi Vi và Ninh Tùy Vân hỏi: “Bây giờ người của Bạch gia và Giang gia đều ở trong Thái Ninh Vực của ngươi à?”
“Có lẽ vậy”.
“Được”.
Tần Ninh mỉm cười: “Dịch Nhi, Nam Hiên, hai người các con trấn giữ ở Tây Thanh Vực, dẫn theo người của Trúc Diệp Tông áp sát về phía Thái Ninh Vực, ta và Viên Viên, Trúc Thanh, sẽ đi trước đến Thái Ninh Vực”.
“Các ngươi bận bịu nhiều năm như vậy, mà chỉ có một Tây Thanh Vực diện tích nhỏ bé, lần này, hãy chiếm lấy hết ba đại vực kia đi, bao gồm cả phạm vi lãnh địa của Trúc Diệp Thanh nữa”.